Thứ Sáu, 14 tháng 2, 2020

Tình yêu


Nàng nói với ông, nếu người ta có thể cho nhau được tuổi trẻ của mình, em sẽ cho anh mười tuổi. Nàng còn quá trẻ khi ông gặp nàng. Hai mươi tuổi, cái tuổi chưa hề biết đến những suy tính thiệt hơn về mọi thứ trong đời, huống là với tình yêu. Khi nói với ông như vậy, đôi mắt nàng sóng sánh một thứ ánh sáng kỳ diệu. Hai mươi tuổi, nàng còn quá trẻ, còn ông khi đó đã ở tuổi bất hoặc, cái tuổi không còn được phép ngờ vực điều chi nữa, cái tuổi đã biết rõ mình biết rõ người, biết điều gì có thực và điều gì phi thực. Vậy nhưng, ông tin nàng nói thật, rất thật. Ông nói đùa với nàng, sao em không cho anh hẳn hai mươi tuổi. Nàng không trả lời ông. Im lặng. Rồi cả ông và nàng nói sang chuyện khác, những chuyện bâng quơ, bâng quơ như buổi chiều đang rơi xuống ngoài khung cửa sổ, trên những ngọn cây xa xa phía bên kia khu vườn bị bỏ hoang, mà ngày ấy, từ trên ban công nhỏ sau nhà nhìn về hướng đó, không gian lúc nào như cũng được phủ lên một làn sương mỏng, thứ màn sương được tạo nên từ hơi mát tỏa ra từ những vòm xanh khiến mọi sự vật phía sau nó, đặc biệt trong những chiều nắng muộn, chập chờn như ảo ảnh… Khi ông ngỡ câu chuyện nói như thể cho vui về tuổi tác đã được bỏ trôi, thì đột ngột, nàng quay trở lại: “Hai mươi tuổi thì nhiều quá!”, nàng bảo, với chút ngập ngừng, như nãy giờ đã suy nghĩ rất lung về một chuyện hoàn toàn có thể xảy ra, một chuyện có thật, “với hai mươi tuổi thì anh sẽ trở nên quá trẻ, còn em thì lại quá già”, rồi lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không, ngu gì… Em sẽ già đi, xấu đi, anh sẽ đi theo một cô gái khác!”.

Chớp mắt mà đã mười năm trôi qua kể từ buổi chiều hôm ấy. Vòm xanh phía bên kia khu vườn bỏ hoang đã bị thu hẹp nhường chỗ cho những ngôi nhà hai tầng, ba tầng mọc lên san sát - quá trình đô thị hóa đang chiếm lĩnh nốt những xó xỉnh thiên nhiên còn sót lại của thành phố. Một vài chiều nắng muộn, nhìn về hướng đó, không còn nữa làn hơi mát khiến cảnh vật hiện ra chập chờn như ảo ảnh, thế giới trông thật hơn nhưng cũng trần trụi hơn. Sáng nay dậy sớm, lặng ngắm nàng vẫn còn say trong giấc ngủ, ông bất giác nhớ đến cuộc chuyện trò năm nảo năm nao giữa hai người, nghĩ đến cái khoảng cách không ngắn nhưng cũng chẳng dài của thời gian mười năm, nghĩ đến tuổi trẻ, lối so đo đầy nữ tính của nàng, những sợi tóc bạc, những vui buồn như gió thoảng… rồi mỉm cười một mình. Trời đất, đâu cứ cụ thể phải cầm lấy mười tuổi hay hai mươi tuổi cuộc đời mà cho đi như một vật phẩm hữu hình! Cái cuộc đời vừa dai, vừa dài, vừa dở, đầy sai lầm và thất bại này của ông, có trở lại thêm mười năm tuổi trẻ nữa thì phỏng có ích gì? Món quà trân quý nhất mà ta có thể trao tặng cho người mà mình yêu thương chính là sự hiện diện của ta ở bên cạnh họ, vì khi ta dành cuộc đời của ta cho ai thì cũng chính là trao tặng cho người ấy thứ tặng phẩm có tên gọi là thời gian kia vậy, thứ thời gian bạc vàng nhưng vô hình của cuộc đời mà ta chỉ có duy nhất một lần, tuyệt không bao giờ có thể có lại được. Mười năm qua nàng kéo ông chạy ngược chiều kim đồng hồ, nắm tay đưa ông quay lại những khoảng trời dịu êm của tuổi trẻ đã mất, chẳng cần biết tới nắng phai mưa tạt, chẳng cần biết tới mùa đi, bao nhiêu là nước chảy qua cầu... Thế nên, dù chẳng sâu xa nghĩ đến những điều như vậy, nhưng xem như nàng cũng đã thực hiện đúng lời nguyện của mình đối với ông rồi. 

Nằm trong bóng rạng đông thầm thĩ trong đầu một giai điệu mơ hồ mà ông chẳng thể nhớ nổi mình nghe được từ đâu, khúc valse chậm rãi say đắm Maurice Jarre hay Michel Legrand hay người-từ-trăm-năm-về-phai-tóc-nhuộm, cũng có thể chỉ là gió hát, nhưng mặc kệ, chỉ biết giai điệu vừa đòng đưa dịu ngọt vừa thấp thoáng sầu u ấy như nhắc bảo ông rằng, sao còn cứ thắc mắc tra hỏi nguồn cơn những buồn vui mà cuộc đời hữu hạn xô đẩy ta vào? Sao không ném bỏ những suy nghĩ lý tính mà ta thường dùng để đo đếm, ném bỏ mọi bàn cân, mọi ước lượng, mọi so sánh quy chiếu, mọi cuốn lịch, mọi chiếc đồng hồ mà ta đang có để thong dong bước vào lãnh thổ của yêu thương? Một ngày mới nữa đang đến, dịu dàng và im lặng như thoáng hồng không thể nhận biết được của ban mai đang rắc bụi ánh sáng lên một phần gương mặt nàng đang bình yên chìm trong giấc ngủ. Lặng ngắm những đường nét mơ hồ của phần gương mặt vẫn còn chìm trong bóng tối ấy, phảng phất nụ cười mà từ mười năm nay đã trở thành quen thuộc xiết bao đối với ông, bất giác, ông đỏ mặt khi phát hiện ra mình đang lẩm bẩm trong miệng một câu thơ mà lâu nay ông luôn cho rằng nó có vẻ màu mè, có vẻ sến súa, có vẻ lên gân quá: “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy”… Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy. Trời đất, trái tim nhão nhoẹt của ông buổi sáng hôm nay, có chuyện gì đang xảy ra vậy? Sợ làm nàng thức giấc, ông ngồi dậy, khẽ khàng rời khỏi giường mở cửa ra ban công. Đứng một mình trong làn sương mát buổi sớm, vẫn khúc valse chậm rãi say đắm mà ông chẳng thể nhớ nổi mình nghe được từ đâu vang vang trong đầu, có thể là Maurice Jarre, có thể là Michel Legrand, người-từ-trăm-năm-về-phai-tóc-nhuộm, là gió hát hoặc chẳng là của ai cả, một lần nữa, ông lại đỏ mặt, và thầm thĩ với mình, với bình minh đang lên, rất chậm, thật chậm, cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy, một lần nữa, rồi một lần nữa...
Trần Thanh Sơn (2.2019)  


Note: Câu thơ truyền miệng “Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy/ Ta có thêm ngày nữa để yêu thương” được cho là của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh dịch từ câu thơ này của Kahlil Gibran: “Wake in the morning with a winged heart and give thanks for another day of loving”.

Ảnh trên: Chalk graffiti writing on a wall (Anonymous)

Không có nhận xét nào: