Em chọn chuyến tàu tốc hành đêm
Như chọn lấy một người tình
Ngọn đèn sân ga võ vàng bệnh hoạn
Xô em vào bóng tối
Thời gian nằm co trên ghế đợi
Thảng thốt nói mơ
Trong giấc mơ bị cấm
Những vòng dây kẽm gai trói chặt
Tình ta bơi giữa bể mù sương
Xa dần...
Trên ngã rẽ về tương lai
Người bẻ ghi đưa cao ngọn đèn ám hiệu
Quay tròn trong trí nhớ
Ngọn lửa cầu cứu cháy bùng trên đồi
Hướng về đất cũ
Một mùa thu buồn xa lắc.
Khi những chuyến tàu không người trả em về kỷ niệm
Kéo còi thâu đêm
Tiếng vang chảy dọc hành lang
Giọng hát lạ từ phòng chờ vọng sang kể lể
Bức thư tình xé nát
Nụ hôn cuồng điên kia cũng tạnh
Trên đóa môi khô không còn dấu tích
Đêm nay hương lại tìm về
Mọc lên từ lời nói cũ
Trong vòng tay ảo mộng
Em trao lại tôi cành nguyệt quỳ chết rũ
Làm tín vật cuối cùng
chẳng cần chọn lựa
Hãy lắng nghe từ nhịp đời kia
Hồi còi vô thường bay lên giữa hồn tĩnh mịch
Đôi ta cùng phải hiểu
Đã quá muộn màng để trả nợ cho nhau.
Trần Thanh Sơn
(1985)
Ảnh trên: From “Woman in Doorway” (Christian Muller)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét