Thứ Năm, 28 tháng 12, 2017

Tản mạn 30 năm và câu nói của một gã khờ

 
 
Vậy mà tụi mình chơi với nhau được trên ba mươi năm rồi đấy, người bạn họa sĩ nói với tôi trong hơi buốt căm căm của ngọn gió tháng 12 đang không ngừng rền rĩ trên những ngọn đồi đêm nửa thức nửa ngủ, mà từ chỗ chúng tôi ngồi uống rượu, nhìn về hướng ấy, những ngọn đèn của phố khuya tỏa thứ ánh sáng mù mịt và bất định như thể chúng rọi về từ lòng biển, từ đáy của một vực sâu thăm thẳm nào đó.
Read More

Chủ Nhật, 17 tháng 12, 2017

Nhạc-trên-trời

 

Nghe Die Kunst der Fuge của Bach, vẫn thấy choáng ngợp như lần đầu được nghe cách đây trên 30 năm trong bản phối của Hermann Scherchen cho dàn nhạc trên chiếc đĩa nhựa trầy xước bị mẻ mất một góc mà khi đặt vào mâm đĩa, tôi phải nhấc kim máy hát bỏ vào những rãnh đĩa phía bên trong, tránh đi phần đĩa bị vỡ bên ngoài. Nghe và lại thấy mình như bị phóng chiếu bởi thứ ánh sáng huy hoàng đầy bí mật của sự mặc khải, như cảm nhận được tiếng dội vang từ những vì sao đã mất, sự hiện diện của ít nhất một vài điều hợp lý trong cái hỗn độn đến vô cùng của vũ trụ và sự bé mọn đến vô cùng của chính mình. Nghe và tự hỏi, Johann Sebastien (1), ông là ai trong cái thế giới loài người xiết đỗi tang thương khốn khổ này?
Read More

Thứ Hai, 4 tháng 12, 2017

Tiếng chim hót

 
 
Buổi trưa bất chợt nghe tiếng chim hót từ những rặng cây phía bên kia vườn thoảng lại. Tiếng hót đơn lẻ, từng tiếng một như những hòn sỏi cứ đều đặn ném xuống vũng trưa im, gợi nhớ những trưa xa xôi trong khu vườn cũ ngôi nhà vùng ngoại ô thời hai mươi tuổi, những trưa oi bức nằm thiu ngủ dưới bóng râm những gốc trâm già, nghe ngoài bờ kênh róc rách tiếng con nước xuống, thi thoảng gió ngoài đồng xa thổi về mang theo mùi rơm rạ lẫn với mùi bùn, mùi cỏ mục nồng nã, và tiếng chim, cũng khắc khoải từng tiếng một, như vọng về từ cổ độ…
Read More