Một bài thơ vui vui từ cuốn bản thảo chép tay, đã cũ. Về căn bản là thơ tình, nhưng giờ đọc lại bỗng nghĩ đến những thứ khác,
rất ngoài lề. Người ta cho rằng ngoan cố, cố chấp là bản tính của những kẻ sống
trong môi trường bị quyền lực chi phối và sai khiến. Trở thành những kẻ phụ thuộc, chạy theo những mục tiêu vô định, những đích đến hão
huyền, thế nhưng những kẻ ngoan cố và cố chấp lại quay ra thích thao túng, thích điều khiển người khác. Họ
rất hung hăng và chẳng bao giờ chịu nghe ý kiến của ai cả.Trong mắt họ, chẳng có gì ngoài cái vòm giếng chật họ nhìn thấy, tô vẽ lên và buộc mọi người phải tin theo… Ngẫm lại,
chỉ nên làm một tên tình nhân ngoan cố hoặc một gã nghệ sĩ cố chấp, bởi những mục
tiêu mộng mị của bọn họ chẳng làm hại ai khác, ngoài chính họ. Mộng mị tập thể
và hướng dẫn mộng mị tập thể mới hại ghê người! (TTS - 11.2021)
Hạnh phúc của bò
Chẳng có thứ hạnh phúc nào của xe buýt
Cũng như chưa hề
có
Hạnh phúc của cột
cây số, của con đường
Nhưng khi anh
nói, yêu dấu
Thì hãy tin sự thực
Có một niềm hạnh
phúc của bò
Giản dị và giàu tưởng tượng.
Anh yêu em trong
niềm hạnh phúc của bò
Một sớm mai xanh nằm trên cỏ
Uống từng giọt mặt
trời
Trong sương tan
Say ngất ngưởng.
Những người yêu
thực tế bảo anh:
“…Chẳng có niềm
vui nào lại nằm trên cỏ
Cũng vậy, sương
tan chỉ là sương tan
Còn vầng mặt trời
- trên cao kia
Chẳng thể nào là
rượu
Tôi khuyên anh…”
(Vất bỏ trí tưởng
tượng đi
Đời sống còn lại
điều gì đáng nói?)
Có xe buýt thực
tế
Có cột cây số,
có con đường thực tế
Chỉ không có những
con bò thực tế
Nên khi anh uống
những giọt sương tan mà nghĩ đến em
Vầng mặt trời ở
xa
Anh vẫn cứ nghe cháy cổ
(Mặc cho ai ngứa
miệng muốn gọi anh: đồ bò!).☺
Trần Thanh Sơn
(1985)
Ảnh trên: From Cow (Daniel Patrick Kessler)
Ảnh trên: From Cow (Daniel Patrick Kessler)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét