Thứ Sáu, 17 tháng 2, 2017

Hoa chuông xanh

 

Một bài hát ngày mới ngoài hai mươi tuổi, viết trong khu vườn hoang tịch của gia đình vùng ngoại ô Sài Gòn thời chưa đô thị hóa. Những chiều nhạt nhòa một mình đứng trong vườn nghe gió thổi, tiếng vọng lại của đời sống vừa gần gụi vừa xa xôi phía bên kia vườn, phía ngoài lộ, chuyến xe buýt muộn, tiếng chuông chùa và tiếng lóc cóc của chiếc xe thổ mộ cuối ngày đưa các mẹ các chị về từ chợ xa (đôi mắt rầu rĩ của con ngựa gầy kéo xe còn in soi trong trí tưởng), tiếng xào xạc lá những bông hoa chuông xanh bên bờ dậu và vô thanh là tiếng của lòng mình: xiết bao ngây thơ xiết bao non nớt!…Chợt nghĩ, nếu được đi lại từ đầu những ngày tuổi trẻ, mình sẽ làm chi đời mình?
Read More

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

Cô em họ và một vài mảnh ký ức rời…

 
 
Vừa rồi gặp lại V.A. - cô em họ đã lâu không gặp - trong đám tang của mẹ cô (là dì ruột tôi). Cùng quẩn quanh ở Sài Gòn, nhưng chẳng mấy khi chúng tôi gặp nhau - hai năm, ba năm, có khi còn lâu hơn nữa. Nhận được tin báo, tôi ghé nhà, thấy cô ngồi lặng lẽ hút thuốc lá dưới chân linh cữu mẹ, mệt mỏi, u buồn và xiết đỗi già nua. Trời ạ, cô em họ xinh đẹp dân trường đầm nói tiếng Tây như gió ngày nào của tôi bây giờ đã là một bà già như thế rồi sao?
Read More

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

Sự quan trọng của con mèo...

 
Đầu năm lên mạng đọc được một truyện ngắn của Paul Coelho. Truyện chỉ có vài trăm chữ, chứa chưa đầy một trang giấy nhưng gợi mở biết bao điều. Bất giác ngó lại đời mình, ngó lại biết bao nhiêu những dặm đường đời đã đi qua, nhớ rằng mình đã từng lờ mờ nhận ra được điều mà Coelho nói đến, không ít lần đã dợm bước vượt qua cái ranh giới vô hình của thứ ám thị tập thể luôn giam giữ mình trong mụ mị của thói quen cố hữu;
Read More