Thứ Ba, 7 tháng 12, 2021

Dành riêng cho im lặng


Bức tượng thạch cao cười trong bóng tối
Những âm thanh hình cầu
Lăn nhanh trên bàn 
Con búp bê cụt tay
Tựa lưng vào nỗi cô đơn
Khe khẽ hát
Lọ mực đen tuyệt vọng
Rơi vào cơn mơ
Vỡ nát
Đêm loang trên sàn tâm tưởng
Bức ảnh ố vàng cùng nụ cười em
Đôi khi
Anh hiểu theo cách khác. 


(Mỗi trưa, mỗi trưa
Tôi khép đôi tay che lồng ngực yếu).

 
…Chỉ có cơn mưa trong tranh im lặng 
Khung cửa nào đây mùa thu mờ xa lắc 
Đứa bé bóp chết con chim hạnh phúc trong tay
Lớn lên bằng cô độc
Mắt nhìn vô tâm.


Sớm kia xuân về
Đứng trước sân tựa người khách lạ
Hốc mắt là vực thẳm
Giam giữ đời ta
Sự cô độc được dung dưỡng trong vòng tay của ngày đã chết
Khi mù sương lớn lên
Ngực em có đủ rộng
Để chứa nổi mùa thu. 


Trưa nay, trưa nay 
Của riêng anh thời gian huyễn hoặc 
Bức tượng thạch cao lại cười trong bóng tối 
Những thanh âm hình cầu 
Vỡ tung từng mảnh vụn
Găm vào mặt anh
Những vết thương hình thập giá
Khắc lên trán mỏi
                            Dòng chữ lạ
Chúa định hình trong anh.


Bằng đôi môi thuốc độc
Em hôn tôi và ngã giá hạnh phúc
Định mệnh lặp lại
Từ tình yêu hư hao…


Bức tượng thạch cao cười trong bóng tối
Anh nhận ra em
Từ đôi mắt con búp bê cụt tay trong góc nhà
Tiếng hát xưa là nước mắt 
Rơi trên vòm ngực 
Dáng hình những cánh hoa phai.


Giũ bỏ, giũ bỏ
Tình yêu khốn nạn
Đứa bé ngày xưa lớn lên bằng cô độc
Đứng tựa thành cầu
Đăm đăm nhìn mặt nước.


Tiếng động cuối cùng dành riêng cho im lặng
Trôi xuôi…
                 Trần Thanh Sơn 
              (Tâm thần phân lập)

Ảnh trên: From Dark Room Painting (Anon)                                             

Không có nhận xét nào: