Thứ Bảy, 24 tháng 2, 2018

Những nhà thơ vườn

 

Đọc thấy trong Thế-giới-không-kết-thúc của Simic một đoạn thơ xuôi đầy hí lộng, đỏ mặt vì ngỡ tác giả có cặp mắt thần nhìn thấu ruột gan đời sống của mình rồi tương lên trang sách những lời diễu cợt! Thế nhưng, suy đi ngẫm lại thì... có sao đâu nhỉ? Vẫn đáng yêu xiết bao những nhà thơ vườn đổ mồ hôi trán, toát mồ hôi lưng vì đánh vật với những bài thơ con cóc chưa vượt qua được ngưỡng của một bài vè, miễn là, họ không sáng tác những diễn văn đầy những lời hoa mỹ dối trá, những phát biểu rỗng tuếch mị dân, những hô hào cuồng tín ngu ngốc.
Read More

Thứ Năm, 22 tháng 2, 2018

Đường ra ngõ...

 
 
Người ta bảo đến một giới hạn nào đó của cuộc đời, con người thường có xu hướng ngoái nhìn lại, và khi, phần lớn những giờ giấc của đời ta, ta chỉ dành cho hồi cố, trên cái biên giới đầy hôn ám đó, có lẽ khát vọng của đời ta bắt đầu rót đến những dòng kiệt cùng. Từ lúc nào chẳng rõ, mọi ngã đường trước mặt tôi đều hóa cụt ngủn, như nến thắp già nửa, như sông trôi đã đổ hạ nguồn, như nắng rực đã chạm ngạch cửa hoàng hôn, tương lai ngắn lại, mắt bắt đầu chỉ quen nhìn gần, ước mơ cũng dần hẹp tí, chỉ có quá khứ thì cứ mỗi ngày một rộng dài thêm mãi…
Read More

Thứ Hai, 5 tháng 2, 2018

Cớ chi mi muốn làm thi sĩ?

  
 
Cuối cùng tôi cũng tìm được cách lý giải giản đơn và tỏ tường nhất cho chính mình rằng nguyên cớ chi mấy chục năm qua tôi cứ kiếm cách qua lại lân la vào lãnh địa thi ca và ganh-tị-đến-chết-đi-được với những người được gọi là thi sĩ
Read More