Đọc thấy trong
Thế-giới-không-kết-thúc của Simic một đoạn thơ xuôi đầy hí lộng, đỏ
mặt vì ngỡ tác giả có cặp mắt thần nhìn thấu ruột gan
đời sống của mình rồi tương lên trang sách những lời diễu cợt! Thế nhưng,
suy đi ngẫm lại thì... có sao đâu nhỉ? Vẫn đáng yêu xiết bao những nhà
thơ vườn đổ mồ hôi trán, toát mồ hôi lưng vì đánh vật với những bài thơ
con cóc chưa vượt qua được ngưỡng của một bài vè, miễn là, họ không
sáng tác những diễn văn đầy những lời hoa mỹ dối trá, những
phát biểu rỗng tuếch mị dân, những hô hào cuồng tín ngu ngốc. Tôi luôn tin vào sự thánh thiện những người đến với thi ca, nghệ thuật
bằng tình yêu bất vụ lợi, họ có thể bất tài nhưng không bao giờ làm
điều ác, không bao giờ sát nhân hay xúi dục người khác sát nhân. (TTS
- 2.2018)
Thời đại của những nhà thơ vườn đang tới
Tạm biệt Whitman, Dickinson, Frost. Chào mừng các nhà thơ mà sự nổi tiếng có lẽ sẽ không bao giờ vượt qua được bậc cửa nhà mình, và có thể một vài người bạn tập trung với nhau sau bữa tối và uống một bình rượu vang đỏ loại mạnh... khi mà bọn trẻ đã ngủ và vẫn phàn nàn về những tiếng ồn mà các ngươi gây ra khi các ngươi lục lọi trong tủ để tìm những bài thơ cũ của mình, trong khi lo lắng rằng vợ các ngươi có lẽ đã ném chúng đi khi dọn dẹp nhà cửa.
Tuyết đang rơi, có người nói vậy khi nhìn ra bầu trời đêm, và rồi ông ta cũng quay lại về phía ngươi, khi ngươi chuẩn bị đọc, với phong thái như diễn kịch, và mặt ngươi đang đỏ lên, bài thơ tình dông dài với khổ cuối (mà ngươi cũng không biết) đã biến mất một cách vô vọng.
Charles Simic
Nguyễn Thị Tuyết
Ngân, dịch
* Charles Simic, Thế giới không kết thúc (The World Doesn't End), NXB Hội Nhà văn 2017
Ảnh trên: Painting (Yosl Bergner)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét