Chủ Nhật, 29 tháng 4, 2018

Uống mưa. Giếng nước. Rượu Cutty Sark và nhạc Phục hưng


Tôi mơ thấy mình uống mưa. Thứ mưa bóng mây ngắn ngủi mùa hè thường vội vã chạy ngang qua phố, hắt vào ta những hạt mưa nóng ấm còn nguyên cả mùi nắng khét. Tôi mơ thấy mình uống thứ mưa đó, ngửa mặt hớp lấy những giọt nước tung tóe từ một cõi nào xa lắm, như thể bên ngoài cả những vòm trời, để làm dịu cơn khát đang bốc cháy trong cổ họng mình…
Read More

Thứ Hai, 16 tháng 4, 2018

Ghi chép vụn trong những ngày nắng nóng


1. Sài Gòn bắt đầu bước vào những ngày nắng như đổ lửa. Đi trong bít bùng đô thị mà lòng cứ bảng lảng mơ về những cánh rừng mát rượi cao nguyên hay biển chiều lộng gió. Sáng qua có tay bạn già đã lâu không gặp email hỏi thăm sức khỏe tôi, kèm theo đó là tấm ảnh chụp hắn nằm ưỡn bụng bia nhe răng cười trên bãi biển Bali nước xanh cát vàng trông rất ư là… đáng ghét! Chiều tan sở, nhích từng chút một trong dòng lưu thông nghẹt cứng người xe và khói bụi, nghĩ đến bức ảnh nhàn hạ như thể trêu ngươi của tên bạn, lòng bỗng nhiên nghe tức khan! Trong một cuốn phim khá hay, tôi không nhớ là phim gì, có Tom Cruise và Jamie Foxx đồng diễn chính. Tom vào vai sát thủ, còn Jamie, vai người lái taxi xui xẻo bị Tom buộc phải chở đi thực hiện các phi vụ giết người. Anh tài xế bắt đắc dĩ này có bức ảnh chụp một hòn đảo san hô xanh mát dấu trên tấm chắn nắng ô tô, mỗi khi căng thẳng muốn thư giãn, anh ta chỉ cần lấy nó xuống là ngay lập tức có thể thả hồn về vùng biển san hô Maldives tận Ấn Độ Dương xa tít nghìn trùng! Liên tưởng bức ảnh tên bạn xỏ lá phơi bụng bia ngoác mồm cười trên đảo biếc Bali được gắn ở tấm chắn nắng xe mình bất giác làm tôi phì cười, quên cả nỗi bực vì oi bức với kẹt xe!
Read More

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

Đôi khi bỗng là nỗi nhớ...


Bài hát viết khi vừa rời khỏi ngưỡng cửa trường trung học và được chép lại nắn nót trên trang vở học trò. Những giấc mơ, những hoài vọng, những mẩu ký ức buồn bã thật-có-và-không-thật-có cùng những cơn mưa đêm trong khu vườn cũ ngoại ô Sài Gòn mùa hè năm 1982 đã tạo nên giai điệu đó. Tôi chưa từng mang bài hát này ra khỏi nơi cư ngụ của nó là đống bản thảo lộn xộn, vô trật tự giữa những tác phẩm đã hoàn thành với những tác phẩm chỉ mới ở dạng phác thảo: những tác phẩm dở dang và có thể mãi mãi dở dang của tôi.
Read More