Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2018

Đôi khi bỗng là nỗi nhớ...


Bài hát viết khi vừa rời khỏi ngưỡng cửa trường trung học và được chép lại nắn nót trên trang vở học trò. Những giấc mơ, những hoài vọng, những mẩu ký ức buồn bã thật-có-và-không-thật-có cùng những cơn mưa đêm trong khu vườn cũ ngoại ô Sài Gòn mùa hè năm 1982 đã tạo nên giai điệu đó. Tôi chưa từng mang bài hát này ra khỏi nơi cư ngụ của nó là đống bản thảo lộn xộn, vô trật tự giữa những tác phẩm đã hoàn thành với những tác phẩm chỉ mới ở dạng phác thảo: những tác phẩm dở dang và có thể mãi mãi dở dang của tôi. Chỉ duy nhất một lần, có lẽ vào khoảng năm 2004-2005, người bạn - NS. Phạm Uyên Nguyên nổi hứng khởi xướng ý định sẽ thực hiện một loạt album cùng tôi và NS. Trần Minh Phi, bài hát mới được lôi ra khỏi ngăn kéo cùng một số tác phẩm này khác, thế nhưng, dự án không thành! Thoắt một cái đã lại gần 15 năm trôi qua. Bản ghi âm lần đầu tiên ca khúc “Đôi khi bỗng là nỗi nhớ” mà tôi vừa thực hiện ở đây xem như một hồi cố dành cho tuổi trẻ đã mất của tôi, cái tuổi nhiều mộng tưởng, nhiều say mê, nhưng cũng còn bao non nớt vụng về như chính cái khúc hát mà tôi đã viết trong đêm mưa buồn rũ cách đây trên 35 năm này...
Trần Thanh Sơn (4.2018) 



Đôi khi bỗng là nỗi nhớ…

                                            Nhạc và lời: Trần Thanh Sơn

1. Đôi khi muốn làm cơn gió
Hôn môi em chiếc hôn dịu dàng
Đôi khi muốn làm bóng nắng
Trên vai mềm giọt ấm mơn man
Đôi khi muốn hồn như lá
Chút mong manh vờn trên tóc em
Đôi khi mưa về trên ấy
Muốn theo mưa về gọi thênh thang…

2. Tên em viết thành câu hát
Tôi ru quên những cơn muộn phiền
Ngân nga như lời nguyện thánh
Phúc âm hồng và Chúa thiêng liêng
Yêu nhau trăng vừa mới lớn
Gió chưa lên cuộn hương trắng qua
Hôm nay trong chiều lộng gió
Tiễn em về đớn đau chợt gần

RF:
Từng ngày theo nhau qua
Nghe buồn tựa con sóng xa
Chia tay từ dạo ấy
Ta như bụi hồng
Quay trong đời rộng
Ngỡ đã quên nhau…

3. Đôi khi bỗng là nỗi nhớ
Tôi nghiêng vai để môi gọi thầm
Tên em trên từng cung phím
Như tiếng ngọc vừa vỡ âm vang
Đôi khi giữa đời thảng thốt
Bỗng mơ hồ nhìn thấy bóng em
Trôi trong sương mù quên lãng
Tôi khóc cười trách nhau vô tình…
                                           (5.1982)

Note: Để níu lại chút ngây thơ vụng dại của bài-hát-thuở-học-trò, tìm một giọng ca không chuyên cho nó là điều tôi muốn nhắm tới. Tôi nhờ Thuận, một thành viên của đội văn nghệ sinh viên trường Đại học Kinh tế TP.HCM thu âm. Giọng ca của Thuận non trẻ, mộc mạc nhưng cũng ẩn chứa sự đam mê tạm vừa đủ cho bài hát. Tuy vậy, NS. Lê Vinh Phúc - chủ nhân Sơn Ca Studio, người bạn cố tri giúp tôi thực hiện bản thu lại hăng hái vời thêm ca sĩ Ngọc Quy đến ghi âm dùm tôi. Đó là lý do “Đôi khi bỗng là nỗi nhớ” có đến hai version trên cùng một nền hòa âm. (TTS)

Đôi khi bỗng là nỗi nhớ (Trình bày: Ngọc Quy)



Đôi khi bỗng là nỗi nhớ (Trình bày: Nguyễn Văn Thuận)





Ảnh trên: From The Language of Memory (Diane Silver) 


Không có nhận xét nào: