Dọn đống sách vở để bừa bộn trong ngăn tủ cạnh bàn
làm việc, có cuốn nội san cũ của trường đại học mà tôi đang công tác
nằm lạc lõng ở đó, đang định vất đi thì tình cờ lật đúng trang in một
bài thơ của mình. Bất giác, thấy đủ thứ bụi mờ dâng lên từ ký ức,
bụi mờ của số báo in năm 2008, bụi mờ của bài thơ viết năm 1986 và
bụi mờ của những kỷ niệm thấp thoáng thời tóc xanh thơ dại đã nghìn
trùng... (TTS - 3.2018)
Tiếng chuông
Em bị ốm, yêu dấu
Anh muốn thấy có lần em bị ốm
Như một con chim ủ rũ dưới thềm mưa
Như cánh hoa đau giữa ngày gió lớn
Như mùa xuân sâu
Ốm vùi
Quên trở lại
Để những giọt nắng mùa đông quay tròn hoài trong giấc ngủ vô
tâm
Em bị ốm, yêu dấu
Anh muốn thấy có lần em bị ốm
Ốm vùi
Như một con mèo con tội nghiệp
Vùi mình trong cơn sốt
Trong tro
Trong phiền muộn
Để lại những ngày nhộn nhịp phù hoa
Ngoài ngưỡng cửa
Như để lại một đôi dép bên thềm
Trên thảm chùi chân
Bước vào cơn đau
Bằng gót chân hồng
Bằng vầng trán trẻ thơ
Cháy sáng
Em bị ốm, yêu dấu
Anh muốn thấy có lần em bị ốm
Để em trở lại là em
Là con chim
là cánh
hoa đau
là
mùa xuân sâu
mà ngày thường em quên khuấy
Như quên khuấy trái tim
Đập trong lồng ngực
Như quên khuấy nụ cười
Để gió bay
...Những quả cam xanh lặng câm
Nhè nhẹ gió lay rèm
Khi tiếng chuông gọi cửa không có người đáp trả
Hãy để anh tin rằng em đang đau.
(Ngôn ngữ ngày thường - 1986)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét