Thời gian gần đây tôi thấy mình làm biếng quá. Bản tính xưa nay đã lười
mà giờ còn lười thêm gấp bội. Xong việc ở sở về đến nhà là tôi ngồi thừ ra,
chẳng muốn làm gì! Mấy cuốn sách đang đọc dở dang cứ tiếp tục để dở dang như
thế. Viết lách chẳng thấy hứng thú. Nhạc cũng chẳng buồn nghe, hoặc có nghe thì
nghe nhảy cóc, được chăng hay chớ. Trước đây tôi có thói quen, hễ “dính vào”
nhạc của một nhà soạn nhạc nào đó là bằng mọi giá phải bỏ thời gian nghe toàn
tập, chí ít cũng là “toàn bộ” trong giới hạn những đĩa hát mà mình có thể tìm
kiếm, sưu tập được.
Thứ Tư, 20 tháng 3, 2024
Thứ Hai, 26 tháng 2, 2024
Ít ra cũng (...)
Tìm thấy sự tương đồng
nào đó về trạng huống và tâm cảnh khi đọc lại một phát biểu của Albert Camus
năm 1957: “Mỗi thế hệ đều tưởng mình có nghĩa vụ
xây dựng lại
thế giới.
Có điều thế hệ của tôi lại
biết rằng
nó sẽ không xây dựng lại được thế giới ấy. Nhưng nhiệm vụ thế hệ tôi lại
to tát hơn, đó là ngăn chặn một thế giới đang bị
tàn phá. Thừa hưởng một lịch
sử đồi bại, thời kỳ
pha trộn những
cuộc cách mạng thất bại, những
kỹ thuật đang trở thành những điều điên rồ, những thần
linh đã chết và những hệ tư tưởng kiệt sức
Thứ Bảy, 3 tháng 2, 2024
Thứ Tư, 17 tháng 1, 2024
Về những bài hát dở ẹt
Thật
kinh hãi khi nghĩ rằng có quá nhiều thứ âm nhạc tệ hại và gớm ghiếc sẽ bị ghi
vào đĩa hát mãi mãi, nhà soạn nhạc Anh Edward Elgar (hay Arthur Sullivan gì đó,
tôi nhớ không rõ lắm) từng thảng thốt kêu như vậy vào những năm 80 của thế kỷ
19 khi lần đầu tiên được giới thiệu máy quay đĩa cùng công nghệ ghi âm - một
phát minh mới toanh của Thomas Edison - với một nhạc phẩm của ông.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)