Cho đàn lang thang sang cung mơ
Bước lạc
ngoài nẻo xuân mây phủ
Đôi bờ liễu rủ Tương giang đầu
Trác Văn Quân, ôi Trác Văn Quân...
Đào chi yêu yêu
Vướng vít chân người
Đây khúc Phượng Cầu
có xui lòng thương nhớ
Xuân Hương, Xuân Hương
Dìu nhau đi em ơi
Nhân sinh nhược mộng
Thời gian quay trong cơn mưa bay
Ngủ lại đây
dưới nguồn xanh vút bóng mặt trời
Nghe trong im hơi
Đào Uyên Minh, tiếng đàn hư không
Bóng tối thanh âm
Rung từng sợi tơ lòng
Mây chiều qua còn bay mãi
Trở về không?
Nâng ly tự hỏi
Đằm đằm cơn say
Ôi tiếng nhạc!
Ngân hoài, ngân hoài cung tương tư.
Trần Thanh Sơn
(1985)
Note: Bài thơ cũ, thời còn đắm mình trong ảnh hưởng của thi ca tượng trưng, tứ thơ mở đầu vụt đến lúc ngà ngà say đạp xe từ nhà K. về. Rượu-lưu-ly ở đây là thứ rượu cồn rẻ tiền pha hương trái cây ngọt lừ bày bán trong các cửa hàng thực phẩm quốc doanh có thể khiến người uống say gục lúc nào không biết. Bữa tiệc vui ở nhà K. chiều ấy gồm có những ai tôi chẳng còn nhớ nổi, chỉ thấp thoáng giữ được trong ký ức nét cười lấp lánh của rất nhiều người mà giờ đây đã bị hòa lẫn vào bức chân dung chung duy nhất chúng ta thường quen mụ mị gọi là: tuổi trẻ đã mất. Và bài thơ này nữa... Ôi, những môi hồng từng một lần ngẫu nhiên vui gặp gỡ và cùng ta ca hát, nay về đâu? (TTS - 10.2024)
* Tương truyền Tư Mã Tương Như (179 TCN - 117 TCN) - một thi sĩ đa tài, văn hay đàn giỏi thời Tây Hán - khi đến chơi đất Lâm Cùng được quan huyện lệnh Vương Cát mời cùng đi dự tiệc tại nhà Trác Vương Tôn. Nghe tiếng Tương Như đàn giỏi nên mọi người yêu cầu ông đánh cho nghe một bài. Tương Như biết nhà họ Trác có cô con gái rất đẹp tên Trác Văn Quân tính vốn thích nhạc, nên vừa gảy đàn vừa hát khúc “Phượng cầu hoàng” để ghẹo nàng. Văn Quân nghe tiếng đàn, say mê, bỏ nhà đi theo. Hai người về sau nên mối lương duyên.
* Kinh Thi: “Đào chi yêu yêu/ Chước chước kỳ hoa” (Đào yêu).
* Đào Uyên Minh, tức Đào Tiềm (365 - 427), một trong những nhà thơ lớn của Trung Hoa thời Tấn và Lưu Tống. Sách Tấn Thư - Đào Tiềm Truyện (Phòng Huyền Linh) kể: Tiềm không hiểu lắm về thanh luật, nhưng cũng có sẵn một cây đàn, đã đứt hết dây. Khi bạn bè đến nhà chơi, uống rượu say lại ôm đàn hòa ca, bảo: “Đãn thức cầm trung thú, hà lao huyền thượng thanh” (Đàn ca ý vui thú ở bên trong, hà tất cứ phải gẩy thành tiếng vang).
Ảnh trên: From “T1892-R7” (Hans Hartung)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét