Những nụ cười hấp hối chờ trăng lên
Đêm nay đêm nay vọng về giữa ngực
Gã đàn ông gù gióng mãi hồn chuông báo tử
Cô gái nằm chờ trong im lặng
Chiếc giá nến trên tay em vật vờ đi lại
Giữa gian phòng trống
Cơn giông cuồng điên thét gào ngoài khung
Lọt thỏm vào trong mơ
Mắt em quầng thâm theo đời thiếu ngủ
Nụ cười ngây ngô rót chậm
Niềm vui quẫy mạnh trong ly
Thả cho buồn trôi, buồn trôi theo cơn say
Khi những tượng đài ngã xuống
Tiếng vỡ khô như trái tim giây phút tiễn đưa
Bóng của những chiếc bóng
Cháy thêm lần nữa
Giọt nến sau cùng nằng nặng khép mi
Trả lại đời ta vắng lặng buồn phiền
Em đứng dang tay cuối hành lang hút tầm mắt mỏi
Như một thân cây chết
Bài hát kinh của loài chim đêm từ vườn khuya thoảng
lại
Em rũ tóc cười
Đôi mắt đêm mở mãi khôn nguôi
Giấc ngủ đi hoang chuyền mình trong trí nhớ
Cởi tung lần áo ngực
Cho mùa xuân thiêng chảy xuống xung quanh
Nụ cười em, nụ cười em hấp hối
Chờ trăng lên
Rũ rượi cơn ho gập mình quặn thắt
Gã đàn ông gù treo cổ trên gác chuông không người
hay biết
Cô gái nằm chờ trong im lặng
Cái chết mang đi lời hứa hẹn sau cùng.
Trần Thanh Sơn
(1985)
Ảnh trên: From “Le cauchemar de Quasimodo” (Odilon Redon)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét