Gã
thạch sùng
mặc
tưởng trong bóng tối
Quầng
trăng đỏ quạch trên đôi môi người hát rong
ngã vào đêm Đông phương
Đứa
con của mùa sương
Tiếng ai kêu cứu
giữa lồng lộng trời khuya
Giọt
nước mắt duy nhất của vàng son cũ
nối đôi bờ thinh không
cháy sáng
Người đàn bà chít khăn tang trắng
đi về giữa mộng
bóng mùa xuân gãy đổ
bên song buồn
Chiếc độc bình cuối cùng còn sót lại
nét vân mây Đường thi
bờ lưng người kỹ nữ trần truồng
rạn nứt
Tiếng thét của thủy tinh
chết
giữa đôi hàm răng ngọc lựu
nụ cười của thời gian bí ẩn
rời mùa đi
Ngoài sân trăng động cỡn
đêm dục tình rờn rợn yêu tinh
Vị
thiền sư ngồi chết lặng
bên chồng kinh hoen máu
Mùa thu đứng lên cùng bầy chó sủa trăng
Bóng tối
lăn nhanh, lăn nhanh
chân dung ai trên tường
đôi mắt nhìn thăm thẳm
Tiếng rên rỉ
của bàn tay co quắp trên thập giá
Giọt máu cười sảng khoái
Gã thạch sùng
mặc tưởng trong bóng tối
âm thầm hiểu ra.
Trần Thanh Sơn
(1985)
Ảnh trên: From “Pointless, but painfull...” (Cvelov Aleksej)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét