Thứ Bảy, 3 tháng 2, 2024

Một bài ca dành cho tuyệt vọng

 
Tôi rót cho đầy đêm vào mắt em
Cô gái ăn sương 
Của rời rã cơn vui nửa đêm về sáng
Ngồi thêm chút nữa
Bên những hàng chai rỗng
Những ly rượu cạn
Như đời tôi, đời em
Cùng quẫn
Quãng ngày xanh vắt kiệt
Đêm nay ta rót hết một lần.


Có phải xuân sang
Trườn mình trên đại lộ mù không
Em ơi, giá lạnh
Hãy dựa sát vào nhau
Ta quằn quại quay tròn trên nhầy nhụa niềm vui ta tự tạo
Xô ngã những mâm vàng đũa ngọc
Xô ngã Đông phương
Bên nhau, bên nhau
Đêm nay thôi
Em có nghe lòng tôi run rẩy khóc
Đợt sóng mùa xuân kia mềm mại
Từng giọt sao trời hổn hển
Nhòe dần cho cơn say
                                   Tràn bờ
Những ngọn đèn đường cũng chừng như chao đảo
Soi bóng mùa xuân xanh yếu
Rũ tóc bên cầu.


Tôi hôn lên ngực em
Hôn lên tiếng ho lồng phổi đau nửa đời dập nát
Trốn vào nhau, trốn vào nhau
Trốn chạy cơn gió bàng quan lê mình qua phố vắng
Những kiếp người rác rưởi
Vật vờ trôi trong bể mù sương


Đêm nay ta xây hạnh phúc
Bằng ảo ảnh
Trong phút giây
Hai ta quấn chặt lấy đời nhau
Trên vũng rượu ướt lầy đổ trên vỉa hè thay cho chăn chiếu
Hãy áp tim vào tim
Ngày vào với đêm
Tội lỗi vào tín ngưỡng
Trước khi ngày trỗi dậy
Trước khi đêm mơ tan
Trước khi hai ta không còn nhận ra nhau.
                                     Trần Thanh Sơn 
                                           (2.1985)


Ảnh trên: From Emptiness and Other Such Places (Jordan Nevins)

Không có nhận xét nào: