Đàn kiến thiên di
Trưa nay
Chầm chậm
Cơn gió trở mình
Em ơi
Thời gian là những giọt dầu loang
Trên vũng lầy cô độc
Hơi thở kia
Tự nhận yếu mềm
Những hàng nến cũ
Thắp lại
Thắp lại
Cảnh đời ta hỗn độn không tay người sắp xếp
Những ngày xanh ủ dột
Ngủ vùi trong hóc tối
Buồn ai
Rơi
Nhắc lại dùm tôi
Nghe em
Có thấy não nề?
Xưa, về đậu
Ngọn sầu đông trơ trụi
Tuổi thơ xa
Tiếng hát mù sương quay tròn trong gió
Cơn mưa nào ve vuốt
Bờ vai em
Còn nhớ
Đến bao giờ
Hãy quỳ
Trong dòng sáng lạ
Đóa hồng kia
Là vệt máu bên sườn người cứu chuộc
Tự nhủ cùng em
Tội lỗi không cùng
Nhận mặt nhau đi
Trước khi lòng trốn chạy
Trăm năm kia có đủ
Để lòng nguôi?
Mùa đông ghép lại
Đôi gương mặt tưởng chừng đã cũ
Những cánh rừng đêm
Lại nở
Xoay vòng hò hẹn
Âm thầm em có nghe ra...
Trưa nay
Ôi trưa nay, trưa nay
Đàn kiến thiên di
Kéo dài qua trí nhớ.
Trần Thanh Sơn
(Tâm thần phân lập)
Ảnh trên: From “Ants attack at dawn Painting" (Andy White)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét