…Em đứng nói chuyện với
người bạn ở đầu phố, trên những bậc thang đá nối liền hai con dốc, một hướng ra
phố chính, một đổ xuống phía bờ hồ. Trông thấy anh, em cười và đưa tay vẫy.
Chiều có nắng nhưng không khí lạnh buốt. Gió thổi mạnh. Trên những mái phố cũ
kỹ, nắng chiều nghiêng nghiêng rọi trên những viên ngói đỏ đầy rêu thứ ánh
sáng vàng nhạt nhòa của những chiều cuối năm giáp Tết, lòng không buồn không
vui nhưng da diết nhớ đến một điều gì đã mất, đã tàn phai, một điều mà chính
mình cũng không biết là điều gì.
Thứ Ba, 28 tháng 9, 2021
Thứ Năm, 9 tháng 9, 2021
Lang thang trong phòng
Chẳng
có gì mới trong buổi chiều này. Tôi thấy mình đang lẩm nhẩm một bài hát cũ của
Từ Huy. Bài hát ít phổ biến và có lẽ không được nhiều người biết tới, dù vậy
tương hợp một cách lạ lùng với tình cảnh hiện tại: “Tôi bước đi âm thầm mà lang
thang mãi trong căn phòng quạnh hiu…”. Gió tháng Chín rào rạt thổi ngoài cửa
sổ, một cơn giông đang hình thành đâu đó phía chân trời.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)