Đọc bài thơ ngũ ngôn trong cuốn sách bàn về thuật
chơi chữ của người xưa, lòng cứ bâng khuâng mãi. Tác giả Lãng Nhân bình bài thơ
bằng một câu ngắn gọn thế này: “Thơ ngũ ngôn dùng kể tự sự, ít có bài được lời
mộc mạc mà tứ sâu sắc bằng bài liên vận sau đây của ông Phan Hoài Dật đọc lên
mường tượng như câu chuyện Từ Thức lúc ở động tiên trở về trần thế”