Thời gian gần đây tôi thấy mình làm biếng quá. Bản tính xưa nay đã lười
mà giờ còn lười thêm gấp bội. Xong việc ở sở về đến nhà là tôi ngồi thừ ra,
chẳng muốn làm gì! Mấy cuốn sách đang đọc dở dang cứ tiếp tục để dở dang như
thế. Viết lách chẳng thấy hứng thú. Nhạc cũng chẳng buồn nghe, hoặc có nghe thì
nghe nhảy cóc, được chăng hay chớ. Trước đây tôi có thói quen, hễ “dính vào”
nhạc của một nhà soạn nhạc nào đó là bằng mọi giá phải bỏ thời gian nghe toàn
tập, chí ít cũng là “toàn bộ” trong giới hạn những đĩa hát mà mình có thể tìm
kiếm, sưu tập được.