Thứ Ba, 22 tháng 9, 2015

Những niềm hy vọng cũ...

 
Hai bài thơ cùng được viết trong quán cà phê sáng, cách nhau 10 năm và cách hiện tại 25 năm: 1990-2000-2015. Ngồi sắp xếp giấy tờ, bản thảo, bỗng nhớ lại những niềm hy vọng cũ... (TTS - 9.2015)


tĩnh vật

đã héo hết những đóa cẩm chướng hồng chủ nhật
đã rót hết những niềm vui quẩn quanh 
còn vết son môi trên ly rượu cặn
cháy hoài một ngọn lửa xanh.
                                 (9.1990)


nỗi buồn rực rỡ

là buổi sáng xám mờ trong chiếc chuông chân không
là bóng của những giấc mơ đầy lo âu dưới những mái nhà tăm tối
là con đường với đám mây mùa thu nhuốm màu buồn bã
là chuyến xe mỗi ngày đưa ta đi qua đời sống vô hình
là gương mặt im lìm của nắng
là tiếng la hét, khóc-lóc-và-nghiến-răng, tiếng thở dài (*)
là vòng xoáy trôn ốc của đám đông bị giam cầm trong thành phố
là câm nín ngoại ô người về hai tay ôm vai
và hy vọng.

tôi mở lớn mắt nhìn thẳng vào vầng mặt trời chói lóa
gọi đích danh em - nỗi buồn rực rỡ của tôi.
                                                    (9.2000)  
                                               Trần Thanh Sơn 

(*) “Các thiên sứ sẽ ném họ vào lò lửa hực, nơi đó họ sẽ khóc lóc và nghiến răng vì đau đớn (Kinh Thánh - Matthew 13:42)

Ảnh: Carnation (Daughn Gibson)                                              
                                                                                                                  

Không có nhận xét nào: