Đầu
năm 2009, tôi tìm thấy trong bản thảo của tập “Ngôn ngữ ngày thường” (1986) một
bài thơ bị tôi bỏ dở nửa chừng, chữ viết rất tháu và khó đọc đối với cả chính
tác giả của nó là tôi. Đó là một bài thơ đã gần như hoàn chỉnh về mặt cấu trúc,
câu chữ, hình ảnh, chỉ còn thiếu một cái gì đó, một-cái-gì-đó-nằm-ở-bên-dưới,
nhưng là cốt lõi và cần phải có, kiểu như một bức tranh cần phải được điểm
nhãn. Tôi chép lại bài thơ vào sổ tay và mang theo bên người để thách thức mình
cố công hoàn chỉnh. Sau gần một tuần đọc đi đọc lại bài thơ, tôi phát hiện bài
thơ cũ đã bị tôi viết thừa đến 2 câu, đồng thời cũng đã viết thiếu mất đúng 2
câu! Tôi đã xóa đi 2 câu, thêm vào 2 câu, đồng thời đặt tên cho bài thơ là “Ở
chỗ tình yêu kết thúc”. (TTS)
Ở chỗ tình yêu kết
thúc
Bắt đầu từ những con chim đậu trên mái ngói
Một
sớm anh đi ngang qua cửa sổ nhà em
Nghe
tiếng nhạc Mozart
Hòa
cùng tiếng hót.
Bắt
đầu từ những cánh lá quay tròn trong gió
Bay
vào tận phòng em
Như
mùa thu xa bất ngờ ghé lại
Bó
mù sương trên tay.
Bắt
đầu từ những cơn mưa lê thê kéo dài từ sáng đến chiều
Như
những ngày mưa xa
Ở
một phố lỵ miền Trung buồn xa tít tắp...
Bắt
đầu từ anh
Bắt
đầu từ em
Bắt
đầu từ cả những chiều hẹn hò ngốc nghếch
Những
nụ hôn vụng về
Vòng
tay đôi mươi
Ta
tìm ta, ngắm nghía ta - qua mắt nhau
Bằng
tình yêu trẻ con xiết bao ích kỷ
Rồi
chia tay.
Đêm nay quay lại cùng anh trong mơ
Cũng
lại bắt đầu từ những con chim đậu trên mái ngói
Bằng
khúc nhạc Mozart, bằng những cánh lá, cơn mưa
và cả những
chiều hẹn hò ngốc nghếch...
Anh
nhìn lại mình
Trong
chiếc bóng cũ của mối tình đầu
Cố
tìm ra nguyên nhân chúng ta kết thúc.
(1986-2009)
Trần
Thanh Sơn
Ảnh: Tranh Gabriel
Pacheco
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét