Sau cùng thì sứ
mệnh và cứu cánh thật sự của một nghệ sĩ là cái quái gì? Đôi lúc chạnh lòng tôi
vẫn thường băn khoăn tự hỏi mình như vậy khi được nghe ở đâu đó những tuyên bố
rổn rảng nhân danh đủ các loại nghệ thuật ở trên đời của những-nhân-vật-của-công-chúng.
Trong cái chợ văn nghệ nhiễu loạn, đầy hỏa mù, giả chân lẫn lộn và hoàn toàn mất
phương hướng như hôm nay, làm nghệ thuật là một khó khăn và đặc biệt thách thức
để có thể kiên định giữ vững được cho riêng mình một con đường…
Hôm rồi, đọc truyện ngắn của nhà văn Trung Hoa (có cái tên khá xa lạ: An Dũng) trong một tuyển
tập, bất ngờ và thú vị bởi cách đặt vấn đề của ông về sứ mệnh và cứu cánh của
người nghệ sĩ, tôi cứ thích thú ngồi ngẫm nghĩ xa gần mãi. Ướm thử truyện vào
mình, vào người, vào anh A, vào chị Z, rồi lại tủm tỉm cười. Than ôi, tôi ngờ rằng
nền văn nghệ chúng ta đang có, đang tung hô, đa phần khởi xuất từ mục đích như
chàng A Mộc trong truyện, chỉ có điều, không có được một phần nhỏ cái công, cái
tâm như chàng ta. Chỉ mới võ vẽ vo ve đã vội muốn… ra đường! (TTS)
Quá trình
Một thằng ngốc ở
phố bắc Thạch Thành tên là A Mộc. Sau một buổi sáng tinh mơ tỉnh dậy, trong
lòng cậu đột nhiên có một lý tưởng lạ hoắc không biết ai bày cho - Cậu dự định
ra phố làm một người ăn xin.
Mười tám năm trước,
luôn luôn có người hỏi A Mộc một câu giống nhau: “Lý tưởng của cậu là gì?”, hoặc:
“Sau này, cậu làm việc gì?”. Câu trả lời mọi lần của A Mộc đều giống nhau: Trợn
mắt lên, rồi cười nhăn nhở ngốc nghếch. Thế là, mọi người bèn cho rằng A Mộc là
một thằng ngốc. Mấy ngày trước, trong một đêm, cha mẹ cậu từ trần cả đôi, trong
người cậu không có một xu dính túi, không thể không nghĩ đến vấn đề sinh kế. Rất
tự nhiên, A Mộc nghĩ đến chuyện đi ăn xin.
Nhưng cách nghĩ
này nghĩ kỹ lại cũng có những điểm khó, A Mộc không muốn vô nguyên vô cớ mà
chìa tay ra xin người khác. Cậu nghĩ, tối thiểu ta cũng phải giống những người
ăn xin diễn tấu nhạc cụ cơ! Thế thì, phải diễn tấu nhạc cụ gì đây? Trời mà biết
tại sao, đầu tiên cậu ta nghĩ đến lại là nhị. Song, trong nhà cậu đâu có nhị. Vậy
thì ra tay làm một cái đi! Cách nghĩ này thật đáng cười, bởi vì cậu không biết
phương pháp chế tác nhị. Thế là, cậu đến một công xưởng chế tạo nhạc cụ làm việc,
học tập thục mạng cách làm các loại nhạc cụ, đặc biệt là nhị mà cậu chuẩn bị sử
dụng.
Sau 5 năm, cậu
trở thành một kỹ sư chế tạo nhạc cụ có kỹ thuật tốt nhất của cả công xưởng này.
Một buổi sáng tinh mơ, A Mộc nói với xưởng trưởng: “Cảm ơn ngài đã chiếu cố tôi
trong mấy năm qua, tôi cần ra đi rồi!”. Xưởng trưởng hỏi cậu muốn đi đâu, cậu
cười nói: “Tôi muốn về nhà, làm một cây nhị của mình, sau đó ra phố đi ăn
xin!”.
A Mộc rất hài
lòng thỏa chí từ chức công tác tại công xưởng, đồng thời rất nhanh làm ra một
cây nhị rất xinh đẹp. Nhưng, khi cậu cầm cây nhị được chế tác tinh xảo trên
tay, lúc ấy mới đột nhiên phát hiện ra, thì ra mình còn chưa biết diễn tấu một
bản nhạc dành riêng cho nhạc cụ này. Khi chế tác đàn ở trong công xưởng, chỉ cần
phân biệt rõ âm giai là được.
Xem ra, cách xa
ngày đi ăn xin còn một khoảng thời gian nữa! Cậu dùng tiền kiếm được trong thời
gian làm việc ở công xưởng, đi khắp nơi thỉnh cầu các nhà diễn tấu nhị, khiêm tốn
học tập kỹ xảo diễn tấu của họ. Khát vọng trong lòng đã khơi dậy toàn bộ nhiệt
tình của cậu, cậu vô cùng khắc khổ học hành. Chỉ có một điều làm cho cậu cảm thấy
kỳ lạ là, mỗi khi cậu trả lời câu hỏi rằng: Cậu học kéo nhị là muốn ra đường phố
ăn xin, thì mọi người đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Trong những ngày
học kéo nhị, có lúc A Mộc nghĩ, chỉ có nhị liệu có thể khiến cho mọi người cảm
thấy đơn điệu không? Thế là, cậu đồng thời học mấy chục loại nhạc cụ khác như: tiêu,
địch, kèn… Sau đó, cậu lại nghĩ, chỉ có biểu diễn nhạc cụ dân tộc thì hầu như
chưa đủ. Như vậy là, cậu lại học tập mấy chục loại nhạc cụ phương Tây như: dương
cầm, phong cầm, vĩ cầm…
Học tất cả những
nhạc cụ ấy đã ngốn đi của cậu thời gian ba mươi năm. Trong ba mươi năm, chỉ cần
vừa mở mắt ra, là cậu bắt đầu diễn tấu đi diễn tấu lại nhiều lần các loại nhạc
cụ của cậu. Nhằm chế tác và mua sắm những nhạc cụ ấy, cậu bán mất cả nhà cửa,
chỉ ở trong một cái lều rách nát, lại tiếp tục tìm rất nhiều công việc để làm.
Một buổi sáng
tinh mơ sau ba mươi năm, A Mộc cho rằng, cuối cùng mình có thể hoàn toàn an tâm
đắc ý đi ra đường phố ăn xin rồi.
Cậu và nhạc cụ của
cậu cùng đón ánh sáng mặt trời, bước khỏi cổng nhà, ra đến đường phố lớn. Cuối
cùng, cậu đứng ở cổng lớn Nhạc viện của thành phố Đá. Sau khi nhìn xung quanh một
lượt, A Mộc bắt đầu triển khai giá nhạc và tư thế, diễn tấu khúc nhạc dành
riêng cho nhị.
Tiếp theo, cậu
còn biến hóa kiểu thức diễn tấu mấy loại nhạc cụ khác mang theo bên mình. Đúng
lúc cậu ngẩng cao đầu, chuẩn bị tiếp nhận những đồng tiền lẻ của khách qua đường,
cậu nhìn thấy chung quanh không biết từ lúc nào đã đứng rất nhiều người, mọi
người đều nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc.
Cậu vẫn còn chưa
biết, những khán giả vừa rồi còn xem diễn xuất trong Nhạc viện, bây giờ đã vây
quanh cậu. Bao gồm cả những nhạc công nổi tiếng diễn tấu trong Nhạc viện, cũng
bước đến, kinh ngạc nhìn cậu. A Mộc cảm thấy rất kỳ quái, trong đám đông người
vây quanh xem, mà không có một người nào cho cậu tiền, măc dầu chỉ là một đồng
xu cạch.
A Mộc vốn là một
người không thích tìm hiểu người khác, cậu chỉ chú ý đến mình, diễn tấu hết bản
nhạc này đến bản nhạc khác của mình. Diễn tấu hết những nhạc cụ mang theo bên
mình, lại có người đưa đến cho cậu thứ nhạc cụ khác. Bất luận là nhạc cụ nào, A
Mộc cũng diễn tấu một bản nhạc rất chi là thục luyện. Sau khi âm nhạc kết thúc,
mọi người nhiệt liệt vỗ tay. A Mộc cười cười đáp lại những tràng pháo tay, chờ
đợi một lát, lại không thấy một người nào có ý định cho tiền, cậu đành phải
lách khỏi đám đông, trở về ngôi lều rách nát, nơi tạm trú của mình.
Ngày hôm sau,
báo chí toàn thành phố đều đăng một bản tin kinh người: Một chàng trai thần bí
ngẫu hứng diễn tấu trước cửa Nhạc viện, điều khiến mọi người kinh ngạc bàn tán
là cơ hồ anh ta tinh thông mọi loại nhạc cụ mà con người có thể nghĩ ra. Tuy
nhiên, không một người nào biết tên anh ta, nhưng không còn nghi ngờ gì nữa,
anh ta là một nhà diễn tấu vĩ đại nhất của thế kỷ này. Cũng đúng vào lúc ấy, A
Mộc đang nằm khoèo trong ngôi lều rách nát của mình, nhìn chăm chú, nhìn một
cách xuất thần những hạt bụi từ trên nóc lều rơi xuống. Cậu không hiểu rõ, vì
làm sao những người ấy nghe nhạc xong, còn vỗ tay, mà trái lại không chịu cho cậu
tiền chứ?
Vũ
Phong Tạo
dịch
Ảnh: Từ tranh "Danseurs et musicien" (Pablo Picasso)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét