Đêm qua tôi mơ
thấy Capri, con chó đã gắn bó xiết bao với thời niên thiếu của tôi, từng cùng
tôi đi xuyên qua những mùa đông thăm thẳm của miền Trung thời hậu chiến u buồn
và tối ám. Capri đến ngồi dưới chân tôi, nó dụi chiếc mũi nóng và ẩm vào đầu gối
tôi, ngước đôi mắt vàng sáng đầy tin tưởng nhìn tôi, chờ tôi cúi xuống vuốt ve,
nói chuyện với nó, như thể nó chưa chết, chưa từng rơi thỏm vào cái hố đen thăm
thẳm sâu gần 40 năm của lãng quên; và tôi, tôi vẫn là một cậu bé như ngày nào
trên bãi biển mùa đông đang dạo chơi cùng con chó yêu quý của mình.
Thứ Tư, 28 tháng 12, 2016
Thứ Ba, 6 tháng 12, 2016
Trong thiên đường của sự ngu muội
Đọc báo ngày, mỗi khi nhìn thấy có một cái tin ghê tởm về một tội ác ghê tởm
nào đó mới vừa
xảy ra hay vừa
mới bị phanh phui, tôi thường lãng tránh bằng cách chỉ lướt
nhanh trên cái tít lớn của mẩu tin rồi mau chóng
đẩy mắt mình sang một bài
viết khác, bình thường và lành tính! Như thể làm vậy
tôi sẽ tự dối được mình rằng thế giới đã bình an hơn, tránh được một ám ảnh khó
chịu, một nỗi tức giận (hay nỗi bất lực) mơ hồ có thể làm hỏng mất tâm trạng của
mình nguyên cả một ngày...
Read More
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)