Đưa vợ con đi chợ
Tết, đứng tần ngần trước cửa hàng dưa hấu chất cao như núi, nửa muốn mua nửa lại
không, vì hình như dưa hấu không còn là thứ cây trái mang hương vị độc quyền của Tết nữa. Nhớ
thuở còn bé, mỗi khi nhìn thấy màu đỏ ngọt ngào của lát dưa hấu là biết rằng
ngày Tết đã cận kề, như vị mứt gừng, như vị hạt dưa, như mùi thơm hăng thoang
thoảng của cải tần ô hoa vàng trong bát canh ký ức – là một thứ madeleine kiểu
Proust trong kỷ niệm tuổi thơ xưa. Ngày nay những thức ăn uống đó chẳng còn là đặc
thù của ngày xuân. Công nghệ trồng trọt hiện đại, siêu thị, cửa hàng tiện lợi…
giúp dưa hấu hay cải tần ô có thể xuất hiện hàng ngày trên mâm cơm gia đình. Tất
cả những món phụ tùng Tết linh tinh kia cũng vậy. Thế nên, đứng tần ngần trước
cửa hàng dưa hấu chất cao như núi, nửa muốn mua nửa lại không, nghĩ chuyện nọ lại xọ
chuyện kia, rồi bỗng nhớ một truyện ngắn được đọc gần đây, cũng liên quan chút
ít đến những trái dưa hấu… (TTS - 1.2017)
Một triệu trái
dưa hấu
Chuyện kể là có
hai người đàn ông da đen đang nằm nghỉ trưa trên sườn đồi ở Mississippi. Một
trong hai người duỗi tay duỗi chân, ngáp, thở dài rồi nói:
-Ước gì tôi có
được một triệu trái dưa hấu.
Người đàn ông da đen kia hỏi:
-Rostus, nếu ông
có một triệu trái dưa hấu, ông có cho tôi một nửa không?
-Không!
-Không? Vậy thì
một phần tư?
-Không, một phần
tư cũng không.
-Rostus, nếu ông
có một triệu trái dưa hấu, chẳng lẽ ông không cho tôi được mười trái?
-Không!
-Chẳng lẽ một
trái cũng không? Cho tôi, bạn của ông mà?
-Nghe nè, Sam, nếu
tôi có một triệu trái dưa hấu, chỉ một miếng thôi tôi cũng không cho ông, một
lát cũng không.
-Nhưng, tại sao,
Rostus?
-Bởi vì ông quá
lười đến mức không thể tự mơ cho chính mình.
Isidoro
Blaisten
Phan
Quỳnh Trâm, dịch
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét