
Một bài hát ngày mới ngoài hai mươi tuổi, viết trong khu vườn hoang tịch của gia đình vùng ngoại ô Sài Gòn thời chưa đô thị hóa. Những chiều nhạt nhòa một mình đứng trong vườn nghe gió thổi, tiếng vọng lại của đời sống vừa gần gụi vừa xa xôi phía bên kia vườn, phía ngoài lộ, chuyến xe buýt muộn, tiếng chuông chùa và tiếng lóc cóc của chiếc xe thổ mộ cuối ngày đưa các mẹ các chị về từ chợ xa (đôi mắt rầu rĩ của con ngựa gầy kéo xe còn in soi trong trí tưởng), tiếng xào xạc lá những bông hoa chuông xanh bên bờ dậu và vô thanh là tiếng của lòng mình: xiết bao ngây thơ xiết bao non nớt!…Chợt nghĩ, nếu được đi lại từ đầu những ngày tuổi trẻ, mình sẽ làm chi đời mình?