Có những buổi sáng thức dậy với cảm giác mất phương hướng.
Đầu óc cứ ong ong với câu hỏi rất cũ và rất… sến, ta đang đi đâu và ta sẽ về
đâu? Ở độ tuổi của tôi, thật nực cười khi cứ loay hoay tự vấn mình câu hỏi
ấy. Biết bao những đường ngang ngõ dọc của cuộc đời tôi đã đi qua, biết bao
những bến bờ xa lạ tôi từng ghé lại, phải chăng chỉ là phiêu dạt vô mục đích?
Nhưng một kim chỉ nam thì cần thiết gì cho định mệnh bất khả đổi dời của một
con người?
Con gái một tuổi
rưỡi tập nói và chơi trò trốn tìm với bố. Tôi thường giả bộ trốn Kiwi bằng cách
chui đầu vào đống mền gối để con bé lật từng cái gối ra và thích thú cười khi
nhìn thấy mặt tôi. Đến lượt bé trốn, khi tôi hô “ú-òa” thì Kiwi cứ ngồi tại chỗ
mà nhắm tịt mắt lại, trí óc thơ ngây của bé chỉ đơn giản nghĩ rằng, khi nhắm mắt
lại không nhìn thấy bố thì cũng có nghĩa là bố cũng sẽ không nhìn thấy bé!