Hai mươi năm còn một trưa này
Gió thổi rưng rưng qua vầng tóc ngọt
Hãy ngả cho vai trải hồn lá xuống
Ngực thanh xuân xin dịu nép vào đây
Mộng vừa sang thuở đầu ai chẳng lạ
Nét sầu kia cũng đủ để phơi bày
Nước xuống thời gian là bãi vắng
Để thuyền hồn ngủ lại giữa trưa im
Không gian dấu dưới bờ mi khép mỏi
Cõi buồn riêng ai tỏ với ai đâu
Note: Được lấy từ tập “Tâm thần phân lập” (1985) bao gồm các bài thơ được đánh số từ 1 đến 50 của tôi, bài thơ mang số thứ tự “18”. Năm 2000, trong tập thơ in chung với một số bạn bè đồng nghiệp, tôi đem “18” ra góp cùng 6 bài thơ khác và tạm đặt tên cho nó là “Bài hát trưa”. Thật ra, dưới đây mới đúng là “Bài hát trưa” 😊:
Ảnh trên: From “Tanz des trauernden Kindes” (Paul Klee)
Ru em, ru em giữa ngày vắng lặng
Ta trả lại nhau đời sống muộn phiền
Tình tất bật lăn theo ngày tất bật
Có lúc trông ra bóng xế đời nghiêng.
Trần Thanh Sơn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét