Thứ Ba, 9 tháng 10, 2018

Điên mùa thu

 
 
Sài Gòn gần một tuần nay mưa vô độ. Tôi nghĩ... cái vụ mưa lem nha lem nhem suốt cả tuần thế này là do Trung tâm Dự báo khí tượng - thủy văn quốc gia đột nhiên nổi hứng tuyên bố mùa mưa năm nay ở phía Nam sẽ kết thúc sớm (!) Kinh nghiệm sống ở Sài Gòn cho thấy, cứ hễ dự báo của các nhà khí tượng Việt Nam nói nắng là mưa, nói mưa là nắng, và không nói gì hết là coi chừng giông lốc! Than vãn chuyện gió mưa lầy lội với tên bạn thì hắn cười hề hề bảo, mưa như thế cho Sài Gòn có tí hơi thu, buổi sáng mây xám bàng bạc, gió heo heo lạnh, tí màu thu cho những tâm hồn nghệ sĩ mấy ông mộng mị làm thơ!  Mà thơ thẩn cái nỗi gì? Tôi chẳng có bài thơ quái nào ca tụng mùa thu, dù rằng, người ta bảo mùa thu là mùa đẹp nhất dành cho thi ca. Âu Dương Tu kể chuyện đang đêm đọc sách nghe có tiếng động lạ ở hướng tây nam liền sai tiểu đồng ra xem thử, cậu bé xem xong vào thưa rằng chẳng thấy ai, chỉ có tiếng động phát ra từ những lùm cây, Âu Dương Tu bảo, đấy là tiếng của mùa thu đang đến. Rồi ông đưa câu chuyện có phần cổ quái đó vào bài phú Tiếng Thu nổi tiếng của mình (1). Sài Gòn không có mùa thu, tuyệt nhiên không, nên chắc chắn chẳng thể nghe thấy tiếng-mùa-thu hoặc giả “nức nở tiếng thở dài, tiếng vĩ cầm” (2) nào cả! Tìm trong tập bản thảo “Tâm thần phân lập” năm 1985 của mình, tôi thấy có mỗi một bài thơ này (đánh số hai mươi) dính dáng chút ít đến mùa thu, nhưng xem ra cũng chỉ là cái cớ. Mùa thu ở đấy chẳng có tí đẹp đẽ lãng mạn nào. Nó xấu xí, tối ám và bế tắt như tuổi trẻ của tôi những ngày tháng ấy, đã vậy, giọng điệu lại điên rồ! Đăng lên blog xem như một thoáng điên mùa thu của mình chăng? (TTS - 10.2018)
 
 
Hai mươi
 
 
Lũ chó mùa thu ốm đói chạy băng qua đường
Như một đám lá khô
                                 dồn vào nhau
Trên hè phố vắng
Những chuyến xe buýt say
Mỗi ngày, mỗi ngày
Chầm chậm bò lên dốc
Chở hồn tôi theo
                           không mục đích
Ngang qua phố tình em
                                     khép cửa
Mắt đục mờ
Chạy dài hàng bảng hiệu
Cấm đỗ ngày thường
Những đóa hoa vô hương
Đứng tựa cửa
                      nhìn theo
                                     nhìn theo
Câu hát buồn tôi rơi lại
Ngồi bên vũng nước
Soi mặt rồi ngửa cổ cười.
 
 
Lũ chó mùa thu ốm đói chạy băng qua đường
Mang theo cơn gió lạ
                                  tạt vào mặt em
Lời nguyền rủa
Tiếng đàn ai đó như phân bua
Chảy dưới chân cầu
                                cùng rác rưởi
Cũng chỉ là một cách
Để biện minh cho mình
Thêm một người tự sát
Thế giới này cũng chẳng rộng thêm hơn
Em cũng biết
Em cũng biết
Loài phù du cũng có cái lý của phù du
Mắt ta có thể đui mù
Nhưng còn trái tim
Làm thế nào để không ai có thể
                                                  bịt mắt dẫn ta đi
Đó lại là chuyện khác.
 
 
Lũ chó mùa thu ốm đói chạy băng qua đường
Theo chân người hát rong
                                         về phương Nam
Tìm ngôi-sao-lạ
Anh có thể có thể tin vào một Chúa Hài đồng
Cũng như tôi có thể chẳng tin vào gì hết
Điều mà tôi muốn nói
                                  (chẳng thừa đâu)
Hãy bảo cho tôi biết điều mà anh đang mong cầu
Bay đi và Đuổi theo
Cũng đã là giáo điều
Cho một tôn giáo mới
Tôi biết đám gió mục sư
Vẫn thường giảng đạo ngoài đồng
Cho bầy mục tử
Và những áng mây ơn lành
                                            che trên đầu
Thay cho vầng hào quang.
 
 
Lũ chó mùa thu ốm đói chạy băng qua đường
Em ngồi trên bệ cửa
                                hát theo
Bài đồng dao của loài bướm đêm
Ngủ trên cỏ mục
Hàng cột đèn cùng em
                                    làm khán giả
Vỗ tay chúc mừng
Vinh quang hằng ngày ta mê mỏi đuổi theo
Cũng chẳng khác bao nhiêu
Trò chơi kia vậy
Thử nhìn lại mặt nhau
Dưới ngọn đèn hư danh
                                      leo lét cháy
Bóng in lên tường
Những con số không bình phương
Vô nghĩa lý.
 
 
Lũ chó mùa thu ốm đói chạy băng qua đường
Lũ cao ốc chao người
                                  như muốn đổ
Một trăm tháp chuông
Đổ dồn tuyệt vọng
Khi bầy kiến mở cuộc hành hương
Diễu qua phố vắng
Và đám tang
                    con dế mèn
Kéo dài trên đại lộ
Đám mèo hoang trên nóc những mái nhà ngói đỏ rêu phong
Ngồi im mặc niệm
                             bóng hắt lên trời chiều
Cả tôi và em nữa
Hãy để đầu trần đi chân đất
Mặc kệ bầy quạ tai ương cười diễu cợt trên đầu
Ta chầm chậm đưa tang
Cùng đám nhạc công tỉnh lẻ
Hướng về ngoại ô
Bỏ lại sau lưng
                        Bùn lầy đô thị
Bỏ lại sau lưng
                        Bán buôn mặc cả hằng ngày
Hãy vịn lấy vai tôi
                             Nếu mệt
Lũ chó mùa thu ốm đói sẽ dìu ta đi.
                                   Trần Thanh Sơn
                           (Tâm thần phân lập - 1985)
 
(1) Âu Dương Tu (1007-1072): nhà văn, nhà thơ lớn, nhà sử học, chính trị gia và đồng thời là một nhà viết từ khúc xuất sắc đời Tống. “Thu Thanh” là bài phú nổi tiếng viết về mùa thu của Âu Dương Tu.
(2) Thơ Verlaine: “Les sanglots longs/ Des violons/ De l’automne” (Chanson d’automne). NS. Phạm Duy đã phổ bài thơ này thành ca khúc “Thu ca điệu ru đơn”: “Mùa thu nức nở tiếng thở dài, tiếng vĩ cầm…”
Ảnh trên: From Painting (Khánh Trường)
 


Không có nhận xét nào: