Ở chỗ đó ngày
xưa là con lộ đất đỏ chạy ngoằn ngoèo theo triền dốc dẫn xuống một lũng hẹp nằm
kẹp giữa hai sườn đồi, một dốc đứng đầy đá tảng và những bụi sim gai mọc lúp
xúp, một thoai thoải hơn, là những thửa vườn cằn khô ít được chăm sóc và
ngăn dậu sơ sài bằng những thân cây khô kết hợp với đá, với rào kẽm gai; xa
hơn một chút, từ đỉnh đồi chạy vào sâu hơn nữa về phía bên kia sườn dốc là ngút
ngàn rừng cao su.
Thứ Ba, 23 tháng 4, 2019
Thứ Hai, 8 tháng 4, 2019
Tháng Tư
Hè năm 1981 tôi phải nằm Bệnh viện Bình dân hơn tuần lễ vì một khối u. Theo chẩn đoán của bác sĩ, đây là một u lành,
nhưng do nằm ở vị trí có nhiều dây thần kinh quan trọng đi qua, để lâu
không cắt bỏ sẽ chèn ép gây ảnh hưởng không tốt đến các cơ quan khác
của cơ thể. Mẹ tôi lo quýnh. Bởi dẫu chỉ là tiểu phẫu nhưng nếu không
khéo có thể gây ra biến chứng, thậm chí có thể làm liệt chân,
méo miệng (!). Cũng may, những năm vừa sau giải phóng, số bạn bè
đồng nghiệp quen biết với mẹ và các dì tôi từ trước 1975 ở các
bệnh viện còn nhiều, tôi được một bác sĩ giỏi nhận đảm trách ca
tiểu phẫu.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)