Bài thơ thời còn
đi học. Nhạc điệu cũ, nhịp điệu cũ, nỗi buồn bã cũ, và vì vậy, cũng chứa cả sự
sến súa non tơ của thứ tình yêu muôn đời thơ dại học trò. Tôi nhớ con dốc lóa nắng
ban mai đường đến lớp, những vòng bánh xe hun hút chiều ngoại ô và khu vườn cũ
với đám lau sậy nhòe nhoẹt bóng tối. Tôi nhớ những thân cầu xám ngoét mùa thu một
mình ngược gió, những bóng người ảm đạm trôi trong mưa, nỗi sầu u về những mối
tình không có thực và dăm câu thơ vụng về chép vội trên giấy vở học trò. Đi
đâu hết rồi tất cả những thứ đó? (TTS - 9.2019)
Những cánh hoa đau
Trên gương mặt thời gian xanh yếu
Anh vẽ thầm những cánh hoa đau
Tối tăm như từng lời vĩnh biệt
Tặng ngày sau em có qua cầu.
Gần như mộng, xa là cõi mộng
Cách gì anh giữ được chân em
Chẳng thể trách tay mình yếu đuối
Trách đời kia chẳng giữ cho bền.
Khi cơn đau chạy lùi câm lặng
Khuất dần vào ngõ rẽ tương lai
Mùa cũ có bao giờ em nhớ
Để cùng anh chia nỗi cảm hoài.
Quá khứ rộng! Điều này anh biết
Bởi đời người dài những trăm năm
Em bé dại làm sao mang nổi
Cuộc đời kia trĩu dưới tay cầm.
Ngày rồi chậm xóa dần tuổi trẻ
Đêm mưa mau khỏa vội dấu chân
Em sẽ hiểu vì đâu nước mắt
Theo đời sâu khô kiệt đi dần.
Em yêu dấu, về sau, hãy nhớ
Khi sang sông đừng đếm nhịp cầu
Kẻo tiếng hát người xưa thoảng lại
Như mây trời cũng khiến anh đau.
Trần Thanh Sơn
(1981)
Ảnh trên: From Flower (Emil Nolde)
Ảnh trên: From Flower (Emil Nolde)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét