Âm nhạc là một trong
những lối dẫn ta vào mê cung chằng chịt của tâm hồn con người. Nghe một nhạc phẩm là tự mở cho mình một cánh cửa để bước vào cái mê cung chằng chịt ấy. Bao nhiêu nhạc phẩm là bấy nhiêu lối vào. Cảm nhận
về một nhạc sĩ dù dựa trên những tác phẩm cụ thể của người ấy vẫn chứa đựng đến
quá nửa là cảm xúc chủ quan của người nghe, chưa kể, cái ngách cửa mà ta tưởng đã
đưa ta vào đúng nẻo hồn người đôi khi chỉ là một lối qua ngang, một ngõ cụt, hoặc tệ hơn thế, một cánh cửa xoay lại lập tức tống khứ người thâm nhập ra ngoài. Cũng chẳng thể khác! Một lời
nói trực diện có khi còn phải trải qua bao nhiều là ngộ nhận, huống là… (TTS)
Igor Stravinsky
Quá nhiều phép thuật với một thế giới không còn phù thủy,
không còn tòa dị giáo, không còn dàn thiêu.
Đám đông ném chai lọ, trứng ung táo thối và
la ó.
Tôi tưởng tượng mình cũng ném bừa ra một thứ
gì đó
rồi len lén rời khỏi khán phòng.
...Như Pilate xứ Judaea tôi rửa tay rất lâu
trước khi chọn trong rừng dị hoa Stravinsky
một đóa rực hương khẽ khàng đặt lên mâm quay
đĩa hát.
Arthur Honegger
Tiếng bánh sắt nghiến điên cả thế kỷ u ám
Xuyên ngực ta giọng kèn chói lóa bầy quỷ dữ
Nhắn nhủ gì, bản chúc thư viết trên cánh chim câu hư
ảo?
Những lời phủ dụ chỉ dành cho bóng tối,
Cho phút hồi tâm hay cho riêng gươm đao?
Phím đàn đơn độc ấy, một lần, một lần, rồi một lần
nữa!
Claude Debussy
Chậm rất chậm vườn mây đong đưa nhịp võng chiều
Anh kể em nghe về tuổi trẻ ta, những tháp
giáo đường chìm đáy nước
Mưa dắt ta đi trên những ngọn cây còn miên man
âm dội
Hãy mở mắt ra mở mắt ra dù chỉ một phiên
Để đứt đoạn tiếng cười bầy mỹ nhân ngư lấp
lánh sóng mắt biển tối.
Dmitri
Shostakovich
Sẽ thấy lại cái buổi trưa đông cứng trong máu chúng ta
Trong nhịp diễu hành huênh hoang của những kẻ
đắc thắng
Sẽ thấy lại những tháng ngày đắng cay quái
gở những khuya đen sợ bóng mình trên vách
Tiếng vĩ cầm nhức buốt, giá băng.
Ôi những nấm mồ những nấm mồ những nấm mồ
Dàn đồng ca vô thanh ẩn dưới đám kèn đồng hú
rúc
Mỉa mai thay thời đại của những nghệ sĩ bước
trên dây
Mắt liếc sau lưng và niềm hy vọng âm ỉ cháy
trong ngăn kéo.
Olivier Messiaen
Hãy ngó nhân gian bằng mắt trẻ Hài đồng
Tô màu cho tiếng người cho cả những âm vang
Kìa những sinh thể bay đang nhảy nhót khắp cùng vũ
trụ
Thoặt kỳ thủy là lời.
Chỉ có tình yêu thuộc về vĩnh cửu
Là nấm mồ rực rỡ nhất
Dành cho những quên lãng vô hình.
Hát thật khẽ
Như tinh cầu đã trút hết ánh sáng
Như giọt máu sau cuối từ thập giá
Thả mình xuống vô tận.
John Cage
Kẻ đập toang ngôi đền thiêng âm nhạc
Thầy tư tế của những trò chơi không mục đích
Người mở ra vô định những chân trời viễn mộng
Và để lặng im nghiêm cẩn cất tiếng hát.
Edgar Varèse
Gió khoét rỗng các sa mạc rỗng các vòm trời rỗng
Những con suối dòng sông thô bạo xé đường chảy
Bằng niềm vui ngất ngây của buổi mai Sáng thế
Dựng những đại thành đô bằng gạch cát của
tương lai.
Chỉ với cái mới, cái mới, duy nhất là cái mới
Không hiện đại, không siêu thực, không dada, không vị
lai
Khởi tạo bài thánh ca cho thời đại mới.
Astor Piazzolla
Váng vất những trưa nắng cao
Xanh tối thẳm mặt biển nào kỷ niệm
Lướt đi, lướt đi nữa
Bài tango trên miệng núi lửa
Cốc rượu đỏ, một khuya xanh
Thoảng hoặc nụ cười ai gió nhẹ
Lướt đi, lướt đi nữa
Bài tango bên rìa tận thế.
Mãi mãi bên rìa một tận thế!
Vũ Mãn Triệt
Là tiếng mưa thanh tĩnh rơi trên phiến đá trắng ký ức
Là hương cúc ẩn trong sương lối hẹp dẫn vào
thu
Là sao Rua là mộng mị vườn đêm ẩn mật giọng
cười
Một thân cầu dẫn ta vào miền xanh xưa tóc cũ
Chỉ vắng bặt em trong mọi hiện diện.
Max Richter
Mưa ướt lạnh những giọng hát nhòe
Thấy tôi bé dại hút hành lang căn nhà ký ức
Những giọt nến mùa đông
Chập chờn vĩ cầm hơi bão rớt.
Đêm nào trở lại
Lật một trang kỷ niệm
Dõi khắp trời sao tìm mắt người xa ngái...
Thôi nhé những giấc mộng xưa
Ngủ để quên
Bao nhiêu người đã rơi xuống vực thẳm này.
Trần Thanh
Sơn
(4.2020)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét