Nghe lại một bài hát cũ trong bộ đĩa đôi “The White Album” lẫy lừng của ban nhạc huyền thoại Beatles: “Blackbird”. Được thế hiện trên nền nhạc đệm chỉ gồm một guitar acoustic, giai điệu đơn giản kết hợp lối hòa âm với những nét lướt đi lên ở bè trầm, những hợp âm giảm gợi nghĩ đến những khoảng tối bất chợt nào đó trong lòng người, tất cả những thứ “hoàn toàn có vẻ bình thường” ấy kết hợp với lời ca đẹp và đầy bí ẩn của Paul McCartney đã tạo cho Blackbird một sức ám dụ khó tả.
Thứ Hai, 29 tháng 6, 2020
Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2020
Viết trong khuya muộn
Khuya ngủ muộn cùng những nhạc khúc u uẩn của Gluck, thấy mình
bất giác bị đẩy về những phía sầu tối nhất của tâm hồn, phải đơn độc băng qua
địa ngục lạnh lẽo riêng biết mà chẳng có và chẳng vì một Eurydice nào cả,
lòng vắng không trong mỗi ngoái nhìn. Một tác phẩm nghệ thuật tuyệt diệu dường
như luôn chứa đựng trong bản thân nó, cái không thể nhìn thấy, cái không thể
nghe thấy, cái không được nhắc đến, đặc biệt, cái chiều thứ tư vô hình mà chính
người nghệ sĩ tạo ra nó cũng không hề tưởng tới.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)