Mỗi ngày vỗ cánh
Trong lồng son của niềm tuyệt vọng
Nghe thời gian hát nhỏ bên ngoài
Em nhớ gì không?
Ta đã tự giam ta bằng những lời ca hào nhoáng không hồn
Bằng niềm vui vắt kiệt
Bằng đời sống u mê thường nhật mỏi mòn
...Đôi khi ta cũng muốn theo em (như ngày xưa)
Bay trên đầu ngọn gió
Ngoài khung cửa
trên những mái nhà
Dấu bên dưới những mẩu đời an phận
Và ta hôn nhau
Bên dòng vô vi
Trên đầu ta chỉ có mỗi mặt trời
(Một mặt trời của buổi sơ khai ngạc nhiên bật khóc
Cùng vòm trời xanh cuốn cong mình trong cử chỉ đầu tiên).
Tôi khóc trong bóng tối
Dưới chân tự do,
dưới cơn mưa thì thầm vuốt ve hoài bên má
Tôi lắng nghe tim mình vật vã
Sâu xa trong tôi
Em lớn lên - kêu khóc trong lồng ngực
Đôi tay gầy xanh níu hoài từng hơi thở
Trả lại cho em...
Trả lại cho em...
Đôi cánh tự do và khúc hát của mây trời. Trần Thanh Sơn
(1984)
Ảnh trên: From “Painting” (M. Gloria Hunter)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét