Cà
phê vỉa hè sớm mai với máy nghe nhạc bỏ túi và âm nhạc Piazzolla. Năm
sắp tận, đã bắt đầu bước sang tuần lễ cuối cùng và những ngày cuối cùng của tháng
12. Nhịp sống đô thị vun vút lao đi như muốn hất tung những kẻ lơ ngơ đứng trên đường
chạy của nó. Lâu
lắm rồi tôi mới lại ngồi cà phê ở chỗ này. Phố xá Sài Gòn thay đổi với tốc độ
chóng mặt. Phía bên kia vòng xoay công trường, chỗ gần thủy đài cũ (bây giờ là
trụ sở mới của công ty điện lực), những năm 80 san sát hàng quán vỉa hè, mà vào
những sớm Chủ nhật, đường phố vắng tanh, từ chỗ làm đêm ở Dakao tôi nhớ mình
thường mắt nhắm mắt mở đạp xe qua đó ghé uống một ly cà phê toàn vị bắp rang
rồi mới đến Nguyễn Du chui vào lớp hòa âm (nhạc viện mở ngoài giờ),
đầu óc vẫn còn đờ đẫn vì cơn buồn ngủ.
Thứ Sáu, 23 tháng 12, 2022
Thứ Năm, 1 tháng 12, 2022
Một đoạn đơn
Ca khúc một đoạn đơn, ngắn và cô đọng nhất trong
chừng mực có thể, kiểu khúc thức này ngày xưa tôi rất thích sử dụng. Giống một lời nghêu ngao trong nhất thời người ta buột miệng cất tiếng, không hẳn vì vui,
không hẳn vì buồn, không hẳn vì bất cứ điều gì trong những rối rắm đang vây bủa
và thường xuyên vây bủa xung quanh đời sống chúng ta; không dụng công, không
lên gân, không cầu kỳ kỹ thuật, hát như khi ta hát một mình và chỉ một mình, rồi quên; tôi thường
muốn và ước mình viết được những bài hát kiểu vậy.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)