...Những sớm mù sương, những đêm gió hút, những quãng trưa im, những rừng thắp nắng, những chuyến xe đi về dốc đồi Đà Lạt cùng những gương mặt bạn bè thời tuổi trẻ, tất cả được tôi bôi xóa hết một lần bằng bài thơ này. (TTS)
requiem mười ba
ngủ ngoan ngô-dị-hương
cơn mưa trưa sâu
chiều sắp nhớ
kỷ niệm khép đôi
tay về
nơi làn da mỏi mệt
chiều nay
lắng nghe
tịch dương chìm
cuối phố
bánh lăn
tà.
ngủ ngoan ngô-dị-hương
như sóc như abri
như tóc nâu
những con búp bê
của em
bế theo từ tuổi
nhỏ
chiếc cốc pha lê
hồng em đánh vỡ trong ngày sinh nhật
không chứa nổi
nét môi cười
như đông nghi-huế
như khúc gregorian xám
ngày mười ba
đất chiều nay
quá lạnh
sao anh cung
không đến thắp lên cho em một ngọn nến trên mồ?
ngủ ngoan ngô-dị-hương
vũng nước tù
tương lai mà tuổi trẻ ta đã hoài công tìm một ánh sao trời trong đó
xóa sạch cơn mưa
sáng nay
trưa sâu và chiều
sắp nhớ
ta không muốn
thay đi những cành nguyệt quỳ đã cũ
và chiếc bình sứ
trắng
khung cửa ngực
nơi vạt áo em về
thổi bụi
hoa quỳnh xưa
thỏi son môi anh
mua tặng em mùa đông mười chín
pha màu trong vở học
đôi môi bút chì thảng thốt
nét mùa xuân sau
cùng.
ngủ ngoan ngô-dị-hương
ngủ ngoan ngô-dị-hương
hương lạ giữa đời thường anh
hạnh phúc ảo ảnh giữa những tiếng ca hát côn
trùng rất thật
ngày này cánh cửa sổ phòng em lại mở
tháp chuông mùa đông
sáu tiếng
bé châu òa khóc
em xiết lại trong vòng tay một bó sương mù.
ngủ ngoan bé ạ
hết một ngày đông cũ
mùa xuân nhòe dấu bầy chim trú đông dạo nọ
hát trên dậu tường vi
nhỏ máu
tiếng guitare
đi vĩnh
đừng sợ đón mùa sang bằng khúc ca tang lễ mặt trời
rượu bây giờ đã cạn.
ngủ ngoan ngô-dị-hương
con đường nhỏ đi
về chân núi tím
quỳnh ơi sao vội
phố chiều êm lan can
buồn thả đôi tay
những quả cam xanh lăn dài cuối dốc
múi đời này trả lại
vị môi hôn cõi nào.
ngô-dị-hương
ngủ ngoan em nhé
sáu giờ ngày mười
ba
kỷ niệm khép đôi
tay về
đôi bàn chân đã
mệt
chiều nay
có nghe
tịch dương trầm cuối phố
bánh lăn
ta về.
Trần Thanh Sơn
Dalat, XI.1989
Ảnh trên: From In the fog (Elide Cabassi)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét