Thứ Tư, 7 tháng 9, 2016

Thiên thần ngã gục

 
Xem tranh vẽ thiên thần của Marc Chagall bỗng nhớ bài thơ viết lúc ngoài hai mươi tuổi: "Thiên thần ngã gục". Đã xa đến thế rồi đấy, tuổi trẻ của tôi! Mỗi con người sinh ra đều là một thiên thần, nhưng cùng với thời gian, chúng ta lần lượt sa trụy khỏi bầu trời. Có kẻ sớm, người muộn, nhưng đa phần và ít có ngoại lệ. Những thiên thần của Chagall phải chăng là biểu tượng cho niềm luyến tiếc cái thiện tính lúc ban sơ nguyên thủy của con người mà chúng ta đang đánh mất dần hồi và ngày càng thiếu vắng trên cõi đời này? (TTS - 9.2016)

 


Thiên thần ngã gục
 
 
Anh len lén
Đặt một đóa hoa xanh
Lên kỷ niệm xưa
Giữa hai ta
Bằng im lặng
 
Im lặng…
Chỉ mình anh hay biết
Có tiếng chim kêu vang
Trong vừng tóc
Giữa bầu trời vàng đục
Em rơi, em rơi…
Như một thiên thần ngã gục
Hai tay dang
Không một tiếng kêu.
                        (1986)

 

Ảnh trên: From "La Chute de Ange" (Marc Chagall)
Ảnh dưới (từ trên xuống dưới,từ trái qua phải): L'Ange - Elie touche par un ange - L'Ange - Les Paques (Marc Chagall)

  

Không có nhận xét nào: