Đôi khi một câu
hát nhỏ bâng quơ cũng có thể cứu được ta khỏi vực thẳm của u sầu, tuyệt vọng.
Người ta bảo hãy nghe một chút Mozart vào mỗi sớm mai khi vừa thức giấc để có một
ngày mới tràn đầy niềm vui và hứng khởi. Sài Gòn áp thấp bão rơi bão rớt, mưa
lem nhem nhòe nhoẹt suốt nhiều tuần nay. Mưa sáng, mưa trưa, mưa chiều, mưa tối,
cộng với lòng tôi nhiều điều xám xịt nên nhìn đâu cũng thấy ảm đạm, tiêu điều. Vậy
nên, cảm ơn bài thơ lạ lùng của Trần Mộng Tú đã mang đến cho tôi một vạt nắng dị
thường, cái nắng của tuổi đôi mươi đã bỏ tôi đi từ rất lâu, cái nắng đẹp như mộng
mị mà nhiều buổi chiều ngoi ngóp lội trong mưa Sài Gòn, trong khói bụi và dòng
người kẹt xe, tôi thường mơ tưởng tới… (TTS)
Một ngày
Cái sáng mơ màng như câu hỏi bâng quơ
Nắng hôm nay nắng già hay trẻ
Trời hôm nay mây trắng hay vàng
Mây có màu xanh hay mầu tím
Đặt bàn chân nghe đất thở nồng nàn
Một ngày ngoài cửa nghe lạ lắm
Tiếng động nghe như tiếng trẻ thơ
Cây lá xôn xao như bàn tay chạm
Những chiếc xe mang lên dốc nỗi mong chờ
Những chiếc xe lại quay xuống dốc
Để lại trên đồi một câu thơ
Một ngày không biết ai gõ cửa
Có lá thư nào đến từ bên kia sông
Có chút tình nào quàng trên vai núi
Cho con chim đứng hót mãi trong lồng
Tiếng chim trưa sao nghe rất lạ
Tiếng ngân rơi vào trong mặt trời hồng
Một ngày nắng vừa đi vừa rơi từng vốc
Gẫy nhánh thời gian trên những thân cây
Ai thả vó xuống hồ vớt mặt trời bềnh bồng trên nước
Hứng đời từng mảng chảy qua tay.
Trần Mộng Tú (3.2011)
Ảnh: Hilltop Salvation (Debbie Criswell)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét