Đêm qua khó ngủ,
nằm mộng mị đến những chân trời mà từ thuở ấu thơ mình đã ước có ngày được đặt
chân tới. Cát sa mạc, tuyết băng sơn, gió miền địa cực… viễn mộng vẫn hoàn viễn
mộng! Đời ta ngó chừng chẳng thoát nổi phận cái kiến con sâu hết cành đào lại đến
cành đa leo vào leo ra mãi. Những hồn thủy thủ với mộng phiêu du của chàng tuổi
trẻ trước-khi-là-tôi-bây-giờ đã biến đi đâu? Chợt nhớ bài thơ ngắn làm để tự diễu
mình ngày nào, xem ra đã biến thành sự thật. Chẳng biết nên khóc hay nên cười?
Nỗi
buồn gia cầm
Anh - cũng chẳng
khác chi loài ngỗng loài ngan suốt đời chỉ biết quẩn quanh
trong xó xỉnh tối tăm một hóc vườn đời tẻ nhạt
Buồn vui theo nỗi
buồn vui gia cầm
Quên thế giới.
Sáng thu kia em
là cánh thiên di bay ngang lòng bất chợt
Đánh thức trở lại
trong anh tình yêu sông hồ rộng lớn
Chỉ bằng đôi
cánh yếu
Làm sao anh bay
theo?
Trần Thanh Sơn (10.2016)
Ảnh: Lone Man (Cole Thompson)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét