Sáng ra, bỗng thấy lòng mình sến rện, đánh xe đi làm mà trên đường không ngớt lảm nhảm một câu hát cũng sến rện như lòng mình: “Nhiều khi tôi muốn bỏ đi thật xa…”(1). Trời Sài Gòn tháng Tư mới sớm mai đã phả hơi nóng hừng hực. Xe qua cầu ùn tắt một lúc rõ lâu. Trên đỉnh dốc, nhìn bầu trời Sài Gòn xám xịt khói bụi bên trên những tòa cao ốc mới xây vươn cao tua tủa như một đám chông nhọn, tôi phát hoảng khi nghĩ đến việc chỉ lát nữa thôi mình sẽ phải lặn chìm vào trong đám mịt mù hỗn độn đó, như một gã thợ lặn cắm đầu xuống dòng sông đen kịt mà lại chẳng rõ mình đang mò mẫm tìm kiếm điều gì…
Thứ Ba, 25 tháng 4, 2017
Thứ Ba, 11 tháng 4, 2017
Đọc lại một cuốn sách cũ
Những ngày nghỉ, lai rai đọc lại
một cuốn sách cũ, cuốn sách của thời vừa xong trung học háo hức tìm đến vì nghe
kể nó từng là sách gối đầu giường của nhiều thế hệ cha anh. Đọc lại, lúc lướt
nhanh, lúc đủng đỉnh, trong những trang sách ấy, thấy lại mình thời tuổi trẻ, vui
vui buồn buồn nhớ nhớ quên quên với những mảnh ký ức tưởng chừng đã vĩnh viễn
thất lạc.
Thứ Hai, 3 tháng 4, 2017
Tặng phẩm
Là một
bài thơ ngắn nhưng chứa đựng những trải nghiệm sâu xa của cả một đời người, một tiến
trình dằng dặc vượt qua những u mê hôn muội để đến được bến bờ ánh sáng, nơi vô
ngã vô chấp, nơi chỉ còn “biển xanh và những cánh buồm”. Chẳng hiểu vì sao đọc đoản
thi này của Czeslaw Milosz tôi cứ hình dung ra cái thứ biển xanh biêng biếc cùng
những cánh buồm lung linh niềm yêu sống thấp thoáng trong những bức tranh của
Henri Matisse…
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)