Là một
bài thơ ngắn nhưng chứa đựng những trải nghiệm sâu xa của cả một đời người, một tiến
trình dằng dặc vượt qua những u mê hôn muội để đến được bến bờ ánh sáng, nơi vô
ngã vô chấp, nơi chỉ còn “biển xanh và những cánh buồm”. Chẳng hiểu vì sao đọc đoản
thi này của Czeslaw Milosz tôi cứ hình dung ra cái thứ biển xanh biêng biếc cùng
những cánh buồm lung linh niềm yêu sống thấp thoáng trong những bức tranh của
Henri Matisse… Chỉ riêng cuộc đời thôi cũng đã là một ân sủng, vậy đó! (TTS - 4.2017)
Tặng
phẩm
Một ngày sao mà
hạnh phúc!
Sương tan sớm,
tôi làm việc trong vườn
Đám sẻ ruồi vừa đậu
lại trong khóm kim ngân
Chẳng một thứ gì
trên thế gian này mà tôi muốn sở hữu
Cũng chẳng một
ai đáng để cho tôi ganh ghét so bì
Bất kể những gì ác
độc mà tôi từng phải chịu đựng, tôi đã lãng quên
Nghĩ có một thời
mình đã từng là một người như vậy, cũng chẳng làm tôi xấu hổ
Trong thân thể
tôi không một chút đớn đau
Đứng thẳng dậy,
tôi nhìn thấy biển xanh và những cánh buồm.
Czeslaw
Milosz
-Gift, "New & Collected Poems 1931-2001"
Ảnh: From "View of Collioure and the Sea" (Henri Matisse)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét