“Ngôn ngữ ngày
thường” là một tập hợp tất cả những bài thơ tôi viết trong năm 1986. Khác với
“Tâm thần phân lập” - tập thơ bị bỏ rơi trong ngăn kéo gần 30 năm - các bài thơ
trong “Ngôn ngữ ngày thường” đã được gửi đăng rải rác trên một số tờ báo, tạp
chí và tuyển tập thơ văn, tác giả tác phẩm tại TP.HCM. Sau đây là một số bài thơ
ngắn tôi lấy từ tập thủ bản bao gồm 70 bài thơ được tôi thực hiện trong cùng
năm 1986. (TTS)
Ngôn
ngữ ngày thường
(1986)
Cánh diều
Trên nhan sắc của thời gian phai lạt
Trên thơm hương những cơn mơ rực rỡ một thời xuân
Trên uể oải tim vui đang chìm dần vào bụi cát
Anh nghe thấy tiếng chân em trong mơ, dìu dịu tìm
sang
Tiếng hót cháy sáng của con chim vành khuyên trong
trưa vàng tuổi thơ ngày nọ
Hình thành trở lại trong anh - trưa nay - niềm vui
chân sáo
Không mùa, không không gian, thế giới nhòe đi - từng
giọt mừng nước mắt
Vầng trán em là khung trời quê xưa, cho anh tìm thấy
lại hồn anh là một cánh diều.
Thuyền giấy
Nhìn về phương em sương khói phủ mềm
Cách hai đầu thành phố, một chuyến xe thôi, mà tưởng
chừng vạn dặm
Anh viết tên em đầy lên giấy
xếp
thuyền thả xuống dòng sông.
Những con chim rơi
Trên mặt đất trong suốt
Mùa xuân của em
Vừa ốm dậy
Mọc giữa đôi tay
Giọt nước mắt bay lên
Thành mây
Bóng che khuất chân trời tưởng nhớ
Âm thanh cũng hấp hối
Dù chẳng ai đem chôn sống đàn guitare
Anh trông thấy em
Dưới sâu ngàn thước đất đã hóa thành trong suốt
Ngủ yên
Hai tay xuôi
Tất cả chỉ là những điều nói dối
Nhưng hãy tin, yêu dấu
Khi anh nói anh yêu em
Điều này có thực!
Rêverie
Em đứng rất lâu trong giấc mơ anh
Cùng những vì sao rung rung trên nền trời tím ngát
Em nghiêng mái tóc mù sương cúi xuống giường anh rất
nhẹ
Mà mãi đến lúc choàng tỉnh ra anh vẫn còn nghe thấp
thoáng mùi hương.
Viết trong giờ học đàn
Anh vuốt ve giọng
nói của em
Như thể vuốt ve những
phím đàn dương cầm
Luôn luôn làm anh cảm
thấy mình bất lực
Anh níu giữ trong
tay
Tiếng hát em
Đang từng ngày, từng
ngày
Lả tả rơi vào thời
gian im lặng
Tiếng động cuối
cùng
Như một vệt màu đục
mờ trong tranh tĩnh vật
Tan theo
Những tiếng nói mùa
thu
Hình thập giá
Nối dài đường chân
trời
Khi những cánh rừng
khuya chạy lùi xa tít tắp
Như môi em
Đang khép lại
Từ ngày ngôn ngữ bỏ
đi hoang
Anh vuốt ve những
phím đàn dương cầm
Như thể vuốt ve giọng
nói của em
Cảm thấy mình bất lực.
So sánh
Em là cơn mưa
tím biếc bay tung theo chiều gió
Là chiếc vàng
thu buồn nhỏ nhỏ
Là cánh hoa
chuông xanh
Ngân nga dìu dặt
giữa đời anh.
Chiếc đồng hồ
cát
Dạy cho anh cách
nhìn nhận thời gian bằng đôi mắt khác
Em còn là chiếc
cầu vồng bé bỏng
Nối đời anh từ thực
tại đến tương lai.
Hạnh phúc trong
như nước mắt
Anh giữ chặt
trong tay tiếng hót rưng rưng của con chim sâu rơi giữa vườn trưa vắng
Tình yêu của mặt
trời là cơn khát
Còn tình yêu của
đôi ta, dấu yêu, chớ vội đặt tên.
Mùa xuân náo động
Có một mùa xuân trong anh im lặng
Tựa môi người quên tiếng nói
Khép lại riêng anh những khoảnh trời không nắng
Mây bay về, mây lạc nẻo đôi nơi
Có một mùa xuân trong anh là mùa đông mạo nhận
Mang chiếc mặt nạ cười
Lớn lên trong anh trân tráo
Làm người khách không mời
Cũng có một mùa xuân khác
Náo động và quen thuộc
Từ lâu em đã mang ra khỏi đời anh.
Dấu lặng
Anh ném anh vào im lặng
Như thể ném lên trời
Một con chim đã bị
đâm mù hai mắt
Khi em quay đi
Bóng ngã xuống hồn
anh
Một hóc điện thờ bụi
ám
Đến cả nụ cười của
Phật
Cũng nhói đau.
Tonalité
Em xuống giữa đời anh
Tựa tiếng vỡ của một ngôi sao băng
Ngang vòm lo ngại
Tựa tiếng khóc của chiếc vĩ cầm gãy nát
Những giọt thanh âm
Đòi hát lên lần nữa
Bỏng cháy trong ly
Muộn phiền cặn rượu
Em xuống giữa đời anh
Như tiếng nói của một ngôn ngữ chết
Như chiếc chìa khóa gãy
Của ngưỡng cửa thiên đường
Không bao giờ anh mở được.
Mục ca
Tuổi trẻ anh có những đêm nằm dang tay ngoài đồng vắng
Ngực hắt lên trời
Nghe những vì sao chói sáng như gươm
Nhói đâm vào lồng ngực
Đôi vì sao băng như điềm gở
Cào xước trên da
Anh mơ thấy em
Trong giấc ngủ lơ mơ bất ngờ choàng thức
Thấy mình chới với ngã vào bầu trời
Một rừng gươm lóe sáng.
Staccato
Có những trưa im. Anh nằm
Như một con sâu
Buồn rầu trong hóc tối
Kỷ niệm về em đong đưa trước gió
Tựa xác chết của một người treo cổ
Dữ dội
Đau buồn
Nụ cười là cơn giông bất ngờ sững lại
Giữa môi hoen
Mùa xuân dãy dụa trong đôi tay trói chặt
Tiếng hát rơi bên những cánh hoa bầm đen.
Có những trưa im. Anh nằm
Nhìn anh không nói
Tự hỏi
Làm thế nào để có thể xiết cổ đến chết một chiếc
bóng?
Viết trong quán kem, thứ Sáu, mùa hạ...
Anh lặng lẽ ngắm
đôi môi một cô bé không quen
Đang ăn quá đỗi
ngon lành một cốc kem to xù trước mặt
Như thể muốn ăn sạch
Cả mùa hè
Tỉnh bơ
Từng muỗng nhỏ
Lần đầu tiên anh muốn
làm thơ
Không chỉ để tặng
em mà tặng cả cuộc đời
Quá đỗi bình thường
Cùng những niềm hạnh
phúc
Giản đơn
Như một cốc kem
Mà ai ai cũng đều
có thể ăn
Bằng muỗng nhỏ.
Nguyệt ca
Nằm ngửa bụng hát với vầng trăng (như đồ quỷ ám)
Trăng đêm nay, trăng Sài Gòn ngoại ô thôi - chẳng phải
trăng Tầm Dương
Nên chẳng có rượu, chẳng có trầm hương, chẳng có lầu
đài lăng tẩm
Chỉ có anh, đàn guitare, cùng một vạt trăng rơi trên
cỏ êm như áo vàng ai cởi bỏ lại bên vườn.
Một ví dụ nhỏ về trí tưởng tượng
Anh tìm em
Như thể đi tìm một địa chỉ
Chưa bao giờ có thực trên đời.
Ảnh: Một số trang của tập thủ bản 1986 - Ngôn ngữ ngày thường
Ảnh trên: Card Illustration (Mina Braun)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét