Ngắn và cô đọng như một bài tứ tuyệt nhưng khúc đoản thi của Borges vẫn chứa được trong lòng nó cái chiều dài thăm thẳm của gần như suốt cả lịch sử nhân loài. Khởi tự Adam, con người đầu tiên bị trục xuất khỏi địa đàng, ánh chớp lóe của ngàn vạn những đêm trăng đồng hiện cùng hành trình đi về hướng tối ám của máu xương, thù hận, hãi hùng và nước mắt. Lịch sử loài người thì có quái gì khác ngoài những thứ đó? Bóng nguyệt, trong cô quạnh và vĩnh cửu im lặng sẽ nhắc nhở chúng ta soi tìm lại phần nhân tính đã rơi rụng, đã khuất lấp và bội phần lem luốc của mình ư? (TTS - 6.2018)
The
Moon
There is such
loneliness in that gold.
The moon of the
nights is not the moon
Whom the first
Adam saw. The long centuries
Of human vigil
have filled her
With ancient
lament. Look at her. She is your mirror.
Luis Jorge Borges
(Trans. Willis Barnstone)
Xin được tạm dịch:
Nguyệt
Có nỗi cô đơn
như thế trong mảnh trăng vàng
Trăng của những
đêm chẳng phải là trăng Adam lần đầu nhìn thấy
Dằng dặc những
thế kỷ nhân loại nguyện cầu
Đã thấm đẫm
trăng bằng những lời oán ca xưa cũ
Nhìn kìa vầng
nguyệt rạng. Nàng là chiếc gương soi của em đấy.
Ảnh
trên:
From “Moon and Decaying Bird” (Salvador Dali)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét