1.
Qua biết bao
nhiêu những núi cao vực sâu hư danh
Vẫn chỉ là tôi
2.
Già đầu xem
tranh vân cẩu
Mới hiểu ra câu
ca ấu thời mẹ hát
Ngày xưa quỷ mọc
trên trời…
3.
Những cơn mưa
mùa đông 1977
Còn đọng mãi
trong hốc mắt mẹ tôi
Đến tận ngày xuống
mồ.
4.
Nắng nhạt nhòa,
chiều chớm lạnh rồi
Trên cánh tay
tôi ẩn hiện vết đồi mồi
Nhớ nắng mùa xưa
đứng ngóng mẹ về chợ xa.
5.
Trong mơ mẹ gội
tóc cho con
Mưa rào rạt suốt
đêm ngoài dậu cúc
Vu lan bồn.
Trần Thanh Sơn
Note: 5 đoản thi trên được lấy từ các tập hợp “Hai mươi bốn giả hài cú” năm 2015, 2016 và
2017 của tôi. Đây có thể xem là những nén hương nhỏ tôi thắp lên nơi sâu kín tâm hồn mình khi
nhớ về người mẹ đã khuất... (TTS)
Ảnh trên: From “Silent Landscape” (Simon Fairless)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét