Trong mẩu
chuyện bâng quơ người bạn cũ phía chân trời
Nuốt thêm cả nỗi
chán chường
Sớm mai chói
lóa một đám cháy
Thành Gomorrah
sau lưng ta
Tàn lụn rồi
những vệt than hồng nơi đáy trái tim
Đừng ngoái
lại lần nào nữa cả!
Ôi những mê lộ
chằng chịt ký ức tuổi trẻ
Ngốn ngấu bao
nhiêu nỗi buồn
Chẳng trả lại gì
cho ta hết
Dấu chân tên mù
trong bóng tối thiên thu
Hay đường đi của
vệt sao trời?
Chết một lần
rồi chết thêm lần nữa
Thì cũng vậy
Con đường thập
giá tối đen
Tối như tiếng hú
vực mưa đêm giọng đại phong cầm
Vượt khỏi mọi hồi
nhớ của chúng ta
Về chính ta
Nơi tấm gương ảo
ảnh
Kẻ làm trò ảo
thuật dấu mặt
Sẽ nuốt chửng
hết
Chẳng để lại gì
cho ai cả.
Còn có nắng
lên không trên phố cũ lòng tôi rớt bão?
Những con
đường những hy vọng những ảo mộng
Không có mùa
thu ở đây
Tôi lầm bầm
với mình
Hãy nốc cạn
nỗi chán chường này
Và ọe chút
vàng thu lên trang giấy!
Trần Thanh
Sơn
(11.2018)
Ảnh trên: From “Untitled” (Joanna Ingarden-Mouly)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét