Chủ Nhật, 18 tháng 11, 2018

Dièse



Sáng nay tôi vui như một con chó con
Chạy cuồng ngoài sân nắng
Nhá nát chiếc hài xanh của cô chủ nhỏ
Rồi nhởn nhơ nằm nghếch mũi ngắm mây bay

Sáng nay mây bay thấp hơn ngọn cây
Tôi bỗng muốn biến thành tên kiến nâu ngược ngạo
Đứng ngoáy râu ngoài gió
Ngắm nghía mãi dáng mình bên những giọt sương tan

Sáng nay sương tan ngồi chơi trên cỏ non
Như những giọt mặt trời nho nhỏ
Tôi lại muốn biến thành gã dế mèn trác táng
Suốt đêm kéo vĩ cầm giờ nằm ngủ co ro

Sáng nay co ro là cô bé tôi yêu
Mắt ngái ngủ ngồi bên thềm hong nắng
Tôi nên làm con chim chích chòe hay làm tiếng còi xe hét toe toe đầu ngõ?
Dậy đi bé con, xuống phố, trưa rồi!

Sáng nay và xế trưa thời gian đi lăng quăng
Ngon như ly sữa tươi ngọt mùi bánh nướng
Thôi đành vậy, trong phòng ăn tôi sẽ làm chiếc đồng hồ quả lắc
Lúc lắc đong đưa đếm tuổi nhỏ dùm em

Sáng nay cùng em, đôi ta làm áng mây trẻ con
Thơ thẩn dạo chơi quanh những ngả đường cây xanh vắng ngắt
Người lớn đi làm, trẻ con thì đi học
Thôi cứ xem như đôi ta trốn học bỏ lang thang

Sáng nay lang thang còn có gió phiêu du
Khoác áo giang hồ - qua ngã tư - hai tay đút túi quần và huýt sáo
Em có muốn tôi mời tay giang hồ lang bạt
Đến nói chuyện cùng em bên những cốc kem dâu?

Sáng nay kem dâu thơm ngon như môi em
Tôi đâm lẫn lộn môi em và những muỗng kem dâu quyến rũ
Chẳng muốn nữa - làm chó con, làm mây, làm chim chích chòe chỉ biết suốt ngày ba hoa xích đế
Tôi muốn tôi là tôi thôi, và em, hai ta góp chung lại… môi cười.
                                                                                         Trần Thanh Sơn 
                                                                                   (Ngôn ngữ ngày thường)


Note: Là một trong những bài thơ viết thuở còn đi học, rất nhiều thơ ngây, rất nhiều vụng về, nhưng trong sáng, tươi vui và tràn đầy hạnh phúc. Những buổi sáng lấp lánh nắng trong tim, âm nhạc Mozart trong lòng, trên vòng quay tưởng chừng bất tận của chiếc xe tuổi trẻ với những niềm hân hoan không có tên gọi, đời mở cửa về mọi hướng… “Dièse” (1) không phải là một bài thơ hay, nói đúng hơn, chỉ mới là một thứ cảm xúc có vần, nhưng nghiệm lại, hình như nó lại là “bài thơ” duy nhất của tôi có được hơi thở khỏe khoắn và tươi tắn mà tuổi trẻ thường có. Còn thì hầu hết thơ tôi sau đó bệnh-và-buồn-rũ! (11.2018)
 
(1) Dièse - Dấu thăng (#): một ký hiệu âm nhạc, khi đặt trước một nốt nhạc cho biết rằng nốt nhạc đó sẽ được chơi ở cao độ cao hơn 1/2 cung.

 
Ảnh trên: From Painting (Joan Miro)
 

Không có nhận xét nào: