Nơi chốn chỉ là
cái cớ. Điều đó có thể diễn ra ở bất cứ nơi đâu trên thế giới này. Bạn nhớ
loáng thoáng bản thân mình cũng từng có một kỷ niệm tương tự như vậy. Cả tôi nữa. Và tất cả chúng
ta. Nhưng thường là ký ức mụ mị đã hòa tan chúng vào bể thẳm của thời gian,
vây phủ chúng bởi vô số những lớp màn của quên lãng, những-cơn-mưa… Nơi chốn chỉ
là cái cớ. Tôi chưa từng đến Paris, có chăng là Paris trong mộng tưởng với
Guillaumme Apollinaire, Jacques Prévert, Marc Chagall, Henri Cartier-Bresson, hay
Edith Piaf. Nhưng cớ chi tôi không được hồi tưởng về Paris? Hồi tưởng về Paris
chính là hồi tưởng về những giấc mộng tuổi trẻ của tôi, hồi tưởng về những khát
vọng tuyệt đẹp, đã chết, đang hấp hối, hoặc cũng có thể vẫn sống còn miên viễn đâu
đó trong những ngóc ngách sâu kín tuyệt mù của tâm hồn. Tôi tìm thấy lại cái tuổi
tóc xanh - mắt xanh - tim xanh của mình, trong thoáng chốc, qua bài thơ tuyệt đẹp
này của Paul Celan (1). (TTS - 12.2018)
Hồi
ức nước Pháp
Anh cùng em hồi tưởng: Bầu trời Paris, bông nghệ tây mùa thu khổng lồ...
Ta mua tim từ
gian hàng những cô gái bán hoa:
chúng có màu
xanh dương và nở ra trong nước.
Mưa bắt đầu rơi
trong phòng của chúng ta,
và hàng xóm của
ta đến, Monsieur Le Songe (2), một gã đàn ông nhỏ thó.
Ta cùng nhau
chơi bài, anh để thua tròng mắt;
em cho anh mượn
tóc, anh lại thua, hắn đánh gục hai ta.
Hắn bước ra đến
cửa, cơn mưa theo hắn ra ngoài.
Ta đã chết và có
thể hít thở.
Paul Celan
(Pháp Hoan dịch)
(2) Quý ngài Mộng Mị
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét