Chính là ngươi tiếng hét thất thanh giữa ráng chiều
quặn đỏ
Kẻ cúi gằm mặt trong gió hú trở về từ núi Sọ
Đừng bảo rằng ngươi vừa được hạ xuống từ một thập giá
Lệ ràn rụa toàn thân ngươi co quắp
Ta đã thấy hàng đống người cũng với đôi tay đẫm máu
Mắt ráo hoảnh bước ra từ những cuộc chiến tranh.
Tên điên bóp cò súng trên phố Bảy Hai
Gã đao phủ lấy đầu nhà thơ nhân danh những ảo tưởng
Kẻ dấu tên đập cửa đòi nhạc đêm giông bão ấy
Cũng vẫn chính là ngươi!
Những thế kỷ bốc cháy
Lịch sử nhân loại là lịch sử của những bầy ma không đầu
Những mồ chôn tập thể
Những thành trì sụp đổ, làng mạc điêu tàn
Đâu rồi tiếng gà gáy sau bao điều dối trá?
Đứa bé ngồi vai mẹ trong đám đông chờ đón đoàn diễu
hành
Ngươi có ở đó không?
Nhìn từ trời cao hay từ mắt những tấm ảnh lãnh tụ xếp
hàng
Triệu triệu người đã chết nhưng chẳng ai nhận mình
thủ ác
Ôi những trang sách mạ vàng…
Ráng chiều vằn đỏ một tiếng thét câm
Đọc lịch sử là đọc những vết cào tuyệt vọng dưới nấm
mồ quên lãng
Uống nước mắt
Đọc và nhìn thấy chính mình.
Trần Thanh Sơn (1.2019)
Ảnh trên: From Study Portrait II (Francis Bacon)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét