Đêm qua tôi khó
ngủ. Rất rất khó ngủ. Đến gần sáng mới thiếp đi được chốc lát mà lại mộng mị
lung tung. Trong mơ tôi lang thang vô định ở những chốn xa lạ. Tôi thấy
mình lạc trong thành phố có những ngã tư với những trụ đèn giao thông giống hệt
nhau chỉ tuyền một màu xanh rực như lân tinh. Tôi thấy mình nép sau cánh gà sân
khấu xem người ta đồng ca một giai điệu lạ buồn rũ bằng thứ ngôn ngữ mà tôi không hiểu được,
nhưng lạ nhất là người ta hát bằng mắt. Tôi rất vội, một chuyến tàu đang rúc
còi chuẩn bị chuyển bánh trong khi tôi thấy mình hết quên vé tàu lại quên tư
trang hành lý ở nhà. Sau cùng, tôi ngồi trong ánh sáng tù mù của ngọn
đèn dầu hỏa đầy muội khói và uống rượu với một người bạn mà tôi cũng chẳng biết
đó là ai. Ngày mai ông ta phải đi đâu đó, rất xa, rất xa, mà rượu thì sắp hết,
ông bạn bảo tôi, đi mua rượu, đi mua rượu, đi mua rượu, trời sắp sáng rồi,
nhưng trong mơ tôi lại chẳng còn đồng nào trong túi cả… Sáng ra, trên đường đi
làm, tôi nhớ đến giấc mơ và cũng bất giác nhớ đến câu thơ này của Đỗ Mục, đa
tình khước tự tổng vô tình, lại nhớ thêm, lúc xưa mình có vẽ một bức tiểu họa
do cảm xúc đến từ bài thơ u uẩn ấy, chẳng biết bây giờ bức tranh nằm ở nơi đâu? Mà lạ thật, chẳng biết bây giờ bức tranh nằm ở nơi đâu?
Trần Thanh Sơn (3.2019)
Note: Bài thơ “Tặng
biệt” của Đỗ Mục (803-852?) tôi chỉ thích đọc trong nguyên bản vì tất cả mọi bản
dịch ra thơ Việt đều hoặc-là-hỏng hoặc-là-dở, kể cả bản dịch của Trần Trọng San.
Mà cơ bản, có lẽ là ở chữ “khước”.
“Đa tình khước tự
tổng vô tình
Duy giác tôn tiền
tiếu bất thành
Lạp chúc hữu tâm
hoàn tích biệt
Thế nhân thùy lệ
đáo thiên minh”
Ảnh trên: From Picture (Noell S. Oszvald)
Ảnh trên: From Picture (Noell S. Oszvald)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét