Chiều Chủ nhật nằm
nghe mưa. Giữa lưng chừng giấc ngủ, trong giọt giọt ngắn dài mưa hiện tại như thể nghe
cả tiếng mưa từ cổ độ. Có cái gì hằng cửu như mưa không nhỉ? Mưa reo gót chân
trần thời thơ ấu, mưa trên vai áo tuổi học trò, mưa ướt đường lầy thời chân thấp
chân cao mới chấp chững vào đời, mưa chan cốc rượu vỉa hè với bạn bè những ngày
khốn khó, mưa hạnh phúc, mưa ly biệt… Khác gì? Từ cơn mưa “Dạ vũ trích thuyền bối/ Dạ lãng đả thuyền đầu” đến thứ mưa “Chung tiêu thính vũ thanh/ Tiêu hao kinh
khách chẩm”, từ nỗi sầu “Ba Sơn dạ vũ trướng thu trì” đến niềm man mác “Đêm mưa
làm nhớ không gian”, mưa vẫn vậy, không đổi, chỉ hằng hà những kiếp người trôi
qua và đắm vào quên lãng (1). Sực nhớ đến một từ khúc mà thuở vừa xong
trung học, dù chưa có tí nào sự trải nghiệm mà bài thơ miêu tả, tôi đặc biệt thích
và nắn nót chép nó vào một cuốn sổ với dự tính một ngày nào đó sẽ mang ra phổ nhạc. Thoắt một cái đã ngoài ba mươi năm trôi qua, “Thức dậy, cơn mưa
vẫn còn đó” (2). Giờ phải chăng là lúc để chạm vào nó?
Thính
vũ
Thiếu niên thính vũ ca lâu thượng
Hồng chúc hôn la
trướng
Tráng niên thính
vũ khách chu trung
Giang khoát vân
đê
Đoạn nhạn khiếu
tây phong
Nhi kim thính vũ
tăng lư hạ
Mấn dĩ tinh tinh
dã
Bi hoan ly hợp tổng
vô tình
Nhất nhậm giai
tiền
Điểm chích đáo
thiên minh.
Tạm dịch
nghĩa:
Tuổi niên thiếu nghe
mưa rơi trên ca lầu, nến đỏ mờ mờ trong trướng gấm. Tuổi tráng niên nghe mưa rơi
nơi thuyền khách, sông rộng mây sà thấp, tiếng nhạn lẻ loi vẳng trong gió Tây. Nay
dưới lều tăng lại nghe tiếng mưa rơi, tóc đã pha mầu bạc. Tất cả những buồn vui
tan hợp chẳng gì đáng phải bận tâm nữa, mặc cho trước thềm mưa từng giọt thâu
đêm rơi cho tới sáng.
Bản
dịch thơ của Xuân Diệu:
Trẻ nghe mưa gõ
trên lầu hát
Trướng là mờ ánh
đuốc
Nửa đời thuyền
khách lại nghe mưa
Mây thấp trên
sông, tiếng nhạn lẻ gió đưa
Nay nghe mưa tạt
lều sư vắng
Tóc đã pha sương
trắng
Buồn vui tan hợp
thảy vô tình
Trước thềm, đến
sáng, từng giọt điểm năm canh…
Trần Thanh Sơn (5.2019)
(1) “Dạ vũ trích
thuyền bối/ Dạ lãng đả thuyền đầu”: Mưa đêm nhỏ giọt trên mui thuyền/ Sóng đêm
đánh vào đầu thuyền (Chu trung dạ vũ - Bạch Cư Dị); “Chung tiêu thính vũ thanh/
Tiêu hao kinh khách chẩm”: Suốt đêm nghe âm mưa/ Tiếng rơi làm kinh động gối
khách (Thính vũ - Nguyễn Trãi); “Ba Sơn dạ vũ trướng thu trì”: Ở Ba Sơn mưa đêm
làm ngập tràn ao hồ trong tiết thu (Dạ vũ ký bắc - Lý Thương Ẩn); “Đêm mưa làm
nhớ không gian” (Buồn đêm mưa - Huy Cận)
(2) Nhại lại Augusto
Monterroso - nhà văn Guatemala với truyện ngắn cực kỳ nổi tiếng chỉ có một câu:
“Khi thức dậy, con khủng long vẫn còn ở đó”.
(3) Sách vở những
năm trước 1990 đều cho bài từ theo điệu Mãn giang hồng chép trong tập “Mộng Mai từ
lục” này là của Đào Tấn - nhà thơ, nhà soạn tuồng nổi tiếng của Việt Nam
(1845-1907). Các nghiên cứu gần đây lại chỉ ra đây là từ khúc Ngu mỹ nhân có
tên “Thính vũ” của Tưởng Tiệp (1245-1301) nhà thơ Trung Hoa thời Nam Tống. Giữa
hai bản có một số dị biệt nhỏ, chẳng hạn “Tráng niên thính vũ khách chu trung”
với “Tráng niên thính vũ khách thuyền trung”, dù khác biệt nhưng đồng nghĩa.
Ảnh trên: From Painting (Cao Hành Kiện)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét